20/07/2021
19/07/2021
Edit: Nhật Nhật
Editor có lời muốn nói: Thấy cái dòng ở trên không, tôi đã tính mai mới đăng cho các cô rồi mà nay nghỉ dịch buồn quá nên tôi đăng trước đó.
Tháng này tôi đi làm được đúng ba hôm, đói kém quá.
Hu hú...!
...!
"Tôi sang phòng bên cạnh mượn đồ cắt tóc."
Lúc Reese đi ra khỏi cửa rồi, Nhiếp Xuyên mới thực sự ý thức được là, Reese muốn cắt tóc cho cậu thật!
Cạnh phòng bọn họ có một anh chàng tóc vàng cực kỳ điệu đà, có nguyên cả một bộ dụng cũ cắt uốn tóc mái.
Nhiếp Xuyên thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt kinh ngạc trợn mắt há mồm của cậu ta khi thấy Reese đi sang mượn kéo!
Reese trải một tờ báo lót trên đất, đặt ghế dựa lên trên, rồi vỗ vỗ lưng ghế: "Ngồi lên đây."
Được rồi, nghĩ đến chuyện Reese sẽ chạm lên tóc mình, cho dù kiểu tóc tương lai không biết trông sẽ như thế nào, Nhiếp Xuyên cũng thấy có chút sung sướng mơ hồ.
Cậu ngồi xuống ghế, Reese nhét tờ báo vào trong cổ áo phông của cậu, sau đó đúng như Nhiếp Xuyên hi vọng, ngón tay của Reese không ngừng lồng vào trong tóc cậu.
"Sáng nay mới gội đầu à?"
"Ừ, tôi có chơi bóng rổ một lúc.
Ra mồ hôi, cho nên đi tắm qua một cái."
Bởi vì anh thích sạch sẽ mà! Tránh cho anh thấy không vui, nên là tôi cũng thích sạch sẽ hơn một tí!
Reese dùng bình xịt làm ẩm tóc của Nhiếp Xuyên, chia thành từng lớp rồi bắt đầu cắt.
Nhiếp Xuyên chỉ nghe bên tai tiếng kéo lách cách vang lên không từng, tóc gãy rơi lả tả bên tai.
Trên mặt cậu bị tóc dính lên hơi ngứa, nhưng mà cậu lại không dám động đậy.
Reese xé giấy ăn, lau má cho cậu.
"Biết tại sao tôi lại cắt tóc cho cậu không?"
"Vì sao?"
Vì tóc tôi dài quá à?
"Cắt cho cậu một quả đầu thật là xấu, tạo chút áp lực, miễn cho cậu lại chạy đi thổ lộ lung tung."
"Hả? Cái gì?"
Hóa ra lại là vì nguyên nhân này à?
"Đúng, không thì cậu nghĩ là vì sao?"
Reese đứng đằng sau Nhiếp Xuyên, làm cậu không thể nhìn được vẻ mặt của anh.
Rốt cuộc là đang nghiêm túc, hay là vẫn nhếch môi cười, nói giỡn như mọi khi?
"Cho dù anh có cắt cho tôi một kiểu tóc đẹp trai không ai sánh bằng, tôi cũng sẽ không dễ dàng thổ lộ đâu." Nhiếp Xuyên cụp mắt xuống, cười cười.
Tiếng kéo lách cách đột nhiên ngừng lại.
"Cậu lại thích phải ai nữa? Lily à?"
Nhiếp Xuyên ngẩng đầu lên, thấy lông mày Reese đang hơi cau lại.
Tại sao anh lại có vẻ mặt như thế? Giống như anh thật sự quan tâm người tôi yêu là ai vậy.
"Anh có muốn biết người tôi yêu là ai không?" Nhiếp Xuyên bỗng nhiên nổi lên ý đồ xấu.
Nhớ đến việc mình cứ luôn bị Reese trêu chọc, Nhiếp Xuyên lại nghĩ tại sao cậu lại không thể chọc ngược lại đối phương chứ?
"Tôi không muốn biết." Reese tiếp tục cắt tóc cho Nhiếp Xuyên.
"Anh không muốn biết thì thôi."
Nhiếp Xuyên sờ sờ môi, ở chung với nhau lâu như vậy rồi, cậu ít nhiều gì cũng phát hiện Reese là kiểu người nói một đằng làm một nẻo.
Lát nữa nhất định anh ta sẽ hỏi cậu.
Vì đợi đến giây phút kia, Nhiếp Xuyên cũng trở nên kiên trì hơn hẳn.
Reese đã đi vòng từ đằng sau lên đằng trước cậu, ngón tay kẹp tóc mái của cậu, tỉ mỉ cắt tỉa.
Vụn tóc rơi vào mũi Nhiếp Xuyên, cậu nhăn nhăn mũi, một luồng hơi thở ấm áp thổi tới, trái tim Nhiếp Xuyên lập tức hẫng một nhịp.
Reese đang cúi đầu thổi mớ tóc vụn trên mặt cho cậu.
Nửa tiếng sau, kiểu tóc mới của Nhiếp Xuyên đã hoàn thành.
"Được rồi, cậu dọn gọn báo với ghế dựa lại đi."
Không biết là kiểu đầu Reese cắt cho cậu trông thế nào nhỉ?
Nhiếp Xuyên nhìn mình trong gương mà ngẩn cả người.
Kiểu tóc mái ngày trước của Nhiếp Xuyên làm cậu trông có vẻ hơi trẻ con, mà nay Reese đã cắt nó ngắn lên, hai bên cũng tỉa gọn lại, trông gọn gàng mà chững chạc hơn hẳn, giống như trong nháy mắt cậu đã lớn thêm hai, ba tuổi nữa vậy, có cảm giác trưởng thành, khiến người ta tín nhiệm thêm mấy phần.
Nhiếp Xuyên hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, này rõ ràng là kiểu tóc của người mẫu nam nào đó trên poster quảng cáo nước hoa ở trung tâm thương mại gần nhà cậu mà!
"Reese —— Anh cắt cho tôi quả đầu đẹp trai thế này, tôi thấy mai mốt tôi không cần phải tự mình đi tỏ tình với người khác nữa đâu!"
Nhiếp Xuyên lần đầu tiên biết cái cảm giác tự yêu bản thân nó là như thế nào!
Ngày trước, Chu Bân nói kiểu tóc quyết định tất cả, Nhiếp Xuyên còn cảm thấy nó vô nghĩa, giờ nghĩ lại, câu này thực sự là vô cùng sâu sắc luôn.
Hóa ra cậu cũng có vốn liếng để làm minh tinh người mẫu đấy chứ!
"Tại sao cậu không cần tỏ tình với người khác?" Reese đi đến cửa nhà về sinh, quay đầu lại hỏi.
"Bởi vì tôi quá đẹp trai, người ta sẽ chạy đến tỏ tình với tôi!"
"Tôi cũng cảm thấy mình có bản lĩnh biến thứ tầm thường trở nên thần kỳ hơn!"
Nói cách khác, ở trong lòng Reese, Nhiếp Xuyên cậu chính là rất "Tầm thường"!
"Cậu còn chưa nói cậu lại đang thích ai." Reese mở miệng hỏi, trong giọng như có lẫn cả vụn băng.
Nhiếp Xuyên cong môi cười, lắc lắc cổ: "Ô này, lúc anh dùng dao cạo có phải quẹt xước da của tôi rồi không?"
"Không thể." Reese đi tới, ngón tay chạm lên cần cổ của Nhiếp Xuyên, cẩn thận kiểm tra, không phát hiện ra cái gì.
"Này, anh nhìn gương đi."Reese ngẩng đầu lên.
"Người tôi yêu đang ở trong gương kìa.
Chơi bóng rổ tốt, học kỳ trước điểm số cũng ổn, lại còn đẹp trai lai láng nữa." Nhiếp Xuyên cười, hai mắt cong lại thành hình trăng lưỡi liềm.
Ngón tay Reese vẫn dừng trên cổ Nhiếp Xuyên khẽ run lên.
Nhiếp Xuyên cảm thấy rất rõ ràng.
Tôi thích anh,
Thật sự rất thích anh.
Thích hơn so với tất cả những người tôi thầm mến hay từng thổ lộ.
Nhưng tôi lại không biết nên nói ra như thế nào.
Nhiếp Xuyên giơ tay lên, chỉ chỉ lồng ngực mình: "Sao nào, đẹp trai lắm đúng không?"
Một khắc đó, tay Reese hoàn toàn buông lỏng ra, anh đột nhiên dùng sức giữ đầu Nhiếp Xuyên, ấn vào trong lồng ngực của mình, làm Nhiếp Xuyên nghẹt đến nỗi thiếu chút nữa là tắc thở.
"Xem ra trình độ tự yêu bản thân của cậu tăng lên không ít nhỉ! Nếu cảm thấy mình chơi bóng rổ tốt lắm, thì trận đấu giao hữu sắp tới mà Carlo tổ chức, cậu đừng có kéo chân sau của tôi."
"Làm sao có chuyện đó được!"
"Nếu học kỳ này điểm số của cậu mà đều được đánh giá "Tốt" trở lên, vậy tôi cũng thấy cậu đẹp trai." Nói xong, Reese quay người ra khỏi nhà vệ sinh.
Nhiếp Xuyên cười, giơ tay vò vò mái tóc mới của mình.
Đây là lần đầu tiên cậu thổ lộ với một người mà không bị đối phương từ chối, vậy có phải là kỹ xảo tỏ tình của cậu đã tăng lên rồi không?
Học kỳ này cứ như vậy bắt đầu.
Chương trình học vẫn như trước, không gấp cũng không thư thả, nhưng đến tầm giữa tháng mười, Nhiếp Xuyên biết họ sẽ bắt đầu chính thức huấn luyện, điều này làm cho cậu cảm thấy vô cùng mong đợi.
Lúc Chu Bân gặp được Nhiếp Xuyên trong nhà ăn Châu Á, cậu ta lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"A Xuyên! Ông mới đi cắt tóc ở đâu về vậy! Này phải gọi là thoát thai hoán cốt luôn ấy chứ! Mau giới thiệu thợ cắt tóc này cho tôi!" Sau khi Chu Bân sang đây đã đổi không biết bao nhiêu kiểu tóc rồi, mà lần nào trông cũng tệ hơn so với lần trước.
Nói thật cậu ta có thể theo đuổi bạn gái, có lẽ hoàn toàn nhờ vào một thân kỹ xảo dẻo mồm dẻo miệng của mình.
"Reese cắt cho tôi đấy.
Nếu không, lần sau ông về phòng nhờ anh ta cắt hộ cho?"
"Reese á? Vậy chắc là kiểu tóc dành riêng cho ông rồi, đặt lên đầu tôi chắc là không hợp đâu.
A Xuyên, show ân ái là nhanh chết lắm đấy nhá." Chu Bân giơ giơ tay lên chỉ.
"Xí, là ai mỗi ngày đều đăng lên Weibo khoe bạn gái mình nấu ăn ngon chứ, có chết thì cũng là ông chết trước."
Nhưng chuyện Nhiếp Xuyên trông đẹp trai hơn là chuyện không có gì để nghi ngờ.
Lúc cậu cậu đi bộ trên con đường rợp bóng cây trong sân trường, một cô nàng đạp xe đạp đi ngang qua thiếu chút nữa đã tông vào gốc cây.
Dựa theo những gì mà Chu Bân phân tích, Nhiếp Xuyên trở nên đẹp trai hơn chính là vì chơi bóng rổ trong thời gian dài, không chỉ cao hơn mà thân hình cũng đẹp hơn, thêm vào kiểu tóc mới mà Reese cắt cho, Nhiếp Xuyên đã chính thức bước vào hàng ngũ của các anh đẹp trai.
Tuần đầu tiên của học kỳ mới trôi qua, DK tổ chứ một trận đấu tập với một trong bốn đội bóng đứng đầu khu vực năm ngoái – EFU.
Trận đấu này là đấu giao hữu tương đối chính thức, Nhiếp Xuyên cũng là lần đầu tiên đi vào nhà thi đấu bóng rổ của trường.
Không nói chỗ ngồi bên trong, ngay cả đèn chiếu sáng cũng không phải là loại mà sân bóng công cộng có thể so sánh được.
Nhiếp Xuyên ngẩng đầu lên, ngó nghía bốn phía xung quanh, có rất nhiều bạn học đã lục tục tiến vào xem trận đấu, tiếng huýt gió với tiếng hô hào cổ vũ vang lên liên tiếp.
Lily cũng dẫn đội cổ vũ chạy vào theo nhịp nhạc, bắt đầu nhảy cổ động.
Sau một động tác tung người trên không, Lily vững vàng đáp xuống, cô nhìn về phía Nhiếp Xuyên, nháy mắt một cái, dùng khẩu hình nói "Cố lên" với cậu."
Nhiếp Xuyên đột nhiên có cảm giác choáng váng.
"Làm sao vậy?" Reese đi đến bên cạnh cậu.
"Tôi cảm thấy mình giống như đang mơ vậy.
Cảnh tượng như này tôi chỉ từng thấy trong phim thôi."
"Đây cũng chưa phải giải đấu chính thức." Reese giơ tay lên, xoa xoa đầu Nhiếp Xuyên.
Đây chỉ là một động tác đơn giản mà thôi, nhưng không ít người đều nhìn sang.
"Này, ông có thấy không, hình như Reese Reddington rất thân với cái cậu tóc đen kia thì phải? Từ trước đến nay chưa thấy anh ta chủ động chạm vào ai bao giờ!"
"Đó là bạn cùng phòng của anh ta mà!"
Thành viên của đội bóng EFU cũng khoác ba lô đi vào sân.
Đi đầu chắc là đội trưởng của bọn họ, trông còn cao hơn cả Black Mount nữa, nghe nói là trung phong số một số hai trong khu vực.
Đối phương đi đến trước mặt Carlo, trong nháy mắt hai người bắt tay với nhau, tiếng hô cổ vũ của đội cổ động lại cao thêm một quãng tám.
"DK vẫn nhiệt tình y như vậy! Gần một năm không chơi với các cậu rồi, nghe nói Connor đã rút khỏi đội bóng, thật đáng tiếc."
Đây không phải lần đầu tiên Nhiếp Xuyên cảm nhận được từ trong ánh mắt của đối phương suy nghĩ "Không có Connor, DK chỉ là một đội bóng hạng hai" các kiểu nữa.
"Ha ha, yên tâm đi, tuy Connor rời đi rồi, nhưng chúng tôi vẫn có một bất ngờ lớn dành cho các cậu đấy!" Carlo cười nói.
Lần này đội hình EFU cử đến rất mạnh, ngoại trừ thành viên chủ lực và các cầu thủ dự bị chính thức, các đội viên khác cũng đến, đều đứng ngoài quan sát.
Huấn luyện viên của bọn họ ngồi ngoài sân, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, mà huấn luyện viên Gordon thì lại khoan thai đến muộn.
Ông vẫn mặc âu phục, thoạt nhìn có vẻ rất đắt tiền, giang rộng vòng tay với huấn luyện viên của đội kia, dáng vẻ trông hết sức nhiệt tình.
"Ôi! Lão Wood! Có thể nhìn thấy ông lúc còn sống, thực sự là tôi rất vui mừng.
Nghe nói tháng trước ông mới phải vào viện vì bệnh cao huyết áp!"
"Yên tâm, trước khi đội bóng của tôi chưa đánh bại DK, tôi sẽ không đi gặp thượng đế.
Âu phục của ông hình như mới tăng size hả, xem ra gần đây ông tăng cân không ít nhỉ? Gordon, ông phải nhớ chú ý đến chế độ ăn uống và rèn luyện đấy, nếu không sẽ không nhét vừa quần áo nữa đâu."
Ngay lúc Nhiếp Xuyên vì trình độ trào phúng đâm chọc kinh khủng của hai vị huấn luyện viên này mà lau mồ hôi, hai người lại đột nhiên ôm lấy nhau, phá lên cười.
"Này, hôm nay phải xuất toàn lực ra đấy, tôi mang hết cả đội hình chính thức của mình đến đây rồi."
"Ha ha, nhân tài của DK bọn tôi xuất hiện lớp lớp, nhất định sẽ cho ông mãn nhãn."
Hai người hàn huyên một hồi, sau đó lần lượt đi về phía đội bóng của mình.
Huấn luyện viên Gordon đút tay túi quần, nhàn nhã đi đến trước mặt bọn Carlo.
Lúc Nhiếp Xuyên nhìn danh sách ra sân hiệp đầu tiên, cậu thấy có Carlo, Black Mount, Ewing và Reese, nhưng không có tên mình.
Quả nhiên...!Lấy lý lịch của cậu vẫn chỉ có thể ngồi ghế dự bị mà thôi?
"Hey, huấn luyện viên Gordon, sao thầy không cho Allen ra sân? Cậu ấy không có nhiều kinh nghiệm thi đấu, phải cho cậu ấy nhiều cơ hội rèn luyện chứ!" Carlo bất mãn mở miệng nói.
"Đây là đấu tập, mục đích chính là để càng nhiều thành viên trong đội có cơ hội tích lũy kinh nghiệm.
Hơn nữa Allen..." Huấn luyện viên Gordon nhìn về phía Nhiếp Xuyên, "Trò cần phải hiểu, khả năng quan sát cũng là một loại vũ khí.
Quan sát trận đấu như một người ngoài cuộc càng có lợi hơn đối với một hậu vệ dẫn bóng như trò, để trò biết làm thế nào chọc thủng hàng phòng ngự của đối phương, làm thế nào dẫn dắt cả đội tiến công."
"Em hiểu được, huấn luyện viên." Nhiếp Xuyên gật đầu, quay về ngồi trên ghế dự bị.
Thời gian trận đấu tập còn rất dài, nếu huấn luyện viên Gordon đã nói vậy, nghĩa là cậu vẫn có cơ hội vào sân.
Carlo ôm đầu, lộ ra biểu tình thất vọng: "Cái gì vậy trời! Còn tưởng có thể thả Allen ra ngoài, làm đám người EFU giật nảy cả mình chứ!"
Mặt Nhiếp Xuyên đen lại, lời