Mạnh Mẽ Công Thủ

Mode Yy Của Nhiếp Xuyên


trước sau



Lúc Nhϊế͙p͙ Xuyên thanh toán, cậu âm thầm ở trong lòng gào khóc một hồi, tình hình này cậu lại phải ăn Burrito cả tuần rồi...!Đây là món ăn rẻ nhất có thể giúp cậu no bụng trong nhà ăn của trường.

Reese đưa thẻ ngân hàng của mình cho cậu, hất cằm: "Cho cậu vay tiền."
Tuy là Nhϊế͙p͙ Xuyên rất muốn tỏ ra kiên cường nói mình không cần Reese cho vay, nhưng mà nghĩ đến món bánh Burrito kia, đầu lưỡi của cậu đã xoắn lại, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy cái thẻ Reese đưa: "Mật khẩu là gì?"
"Không phải nói với cậu rồi à?" Reese cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.

Anh còn đùa tôi nữa! Còn lâu tôi mới tin anh dùng sinh nhật tôi làm mật khẩu thật!
Nhưng chuyện khiến Nhϊế͙p͙ Xuyên không thể ngờ tới đã xảy ra.

Lúc cậu nhập sinh nhật của mình vào, máy báo quẹt thẻ thành công!
Cậu kinh ngạc nhìn về phía Reese, đối phương vẫn đang thản nhiên chơi điện thoại di động.

Rốt cuộc có ai lại thần kinh mà lấy sinh nhật bạn cùng phòng cài làm mật khẩu thẻ ngân hàng chứ! Cẩn thận tôi lấy sạch tiền của anh!
Nhϊế͙p͙ Xuyên siết chặt tấm thẻ trong tay, bất chấp mấy lời cằn nhằn trong đầu, sâu trong nội tâm cậu lại dâng lên một chút vui mừng.

Mật khẩu thẻ ngân hàng của Reese thực sự là sinh nhật mình kìa!
Quan trọng nhất là mình hôn anh ấy, hại anh ấy suýt chút nữa tông vào người khác, mà anh ấy vẫn đưa thẻ cho mình mượn, vậy nghĩa là anh ấy không giận mình đâu ha!
Nhϊế͙p͙ Xuyên nhìn chằm chằm vào môi Reese, hai cánh môi đang khẽ mím lại, không nhìn ra tâm tình, nhưng đường nét của nó không khỏi hấp dẫn Nhϊế͙p͙ Xuyên.

Nhϊế͙p͙ Xuyên cực kỳ hối hận, biết thế cậu đã hôn Reese sớm hơn rồi, lại dùng sức hơn chút! Đầu lưỡi luồn vào nhanh hơn một tí!
Nhϊế͙p͙ Xuyên càng nhìn môi Reese lại càng cảm thấy mình thua thiệt lớn...!
Cậu cứ đứng ngây ra ở quầy thu ngân nhìn về phía Reese.

Mười mấy giây sau, Reese ngẩng đầu lên, nhìn Nhϊế͙p͙ Xuyên, trong nháy mắt tầm mắt hai người chạm nhau, Nhϊế͙p͙ Xuyên chột dạ vội quay đi chỗ khác.

Cậu đi về chỗ ngồi, đưa thẻ lại cho Reese: "Tôi chỉ mươn của anh một trăm sáu mươi đô thôi.

Tháng sau có thể trả lại cho anh."
"Ừ." Reese cúi đầu tiếp tục lướt điện thoại, giống như không hề để ý đến việc ban nãy Nhϊế͙p͙ Xuyên nhìn mình chằm chằm.

Điều này cũng giúp Nhϊế͙p͙ Xuyên âm thầm thở phào một hơi.

Reese đặt lịch làm răng cho Nhϊế͙p͙ Xuyên vào ba rưỡi, từ giờ đến lúc đó còn hai mươi phút nữa, có Reese ngồi bên cạnh, làm Nhϊế͙p͙ Xuyên không tài nào chú tâm xem trang cá nhân của bạn bè được.


Reese xem đều là mấy tin tức về tài chính và kinh tế, Nhϊế͙p͙ Xuyên hoàn toàn không hiểu gì.

Nhưng cậu lại vô thức liếc mắt miêu tả đường nét gò má của anh, vầng trán cao, sống mũi thẳng tắp.

Sau đó suy nghĩ không theo khống chế, Nhϊế͙p͙ Xuyên bật mode YY.

Lúc bọn họ đi vào phòng khám, bên trong không có ai cả, chỉ có chiếc ghế khám và mùi thuốc khử trùng lạnh băng trong không khí.

Khi Reese khoác ba lô của mình dùng ánh mắt chế nhạo nhìn Nhϊế͙p͙ Xuyên đang lo sốt vó vì phải làm răng giả, Nhϊế͙p͙ Xuyên tức giận ấn Reese lên trêи ghế.

Reese cười lạnh một cái: "Lá gan cậu cũng lớn đấy?"
Thanh âm của anh trầm thấp rất dễ nghe, mang theo phong thái vô cùng tự tin.

Anh túm lấy vai Nhϊế͙p͙ Xuyên, lúc đang muốn đứng dậy, Nhϊế͙p͙ Xuyên lại giữ lấy cổ tay anh, ấn chúng đặt lên cạnh hai bên tai.

Muốn đi? Nghĩ hay lắm!
Reese giật giật, lại không thể tránh thoát tay của Nhϊế͙p͙ Xuyên, anh dường như không nghĩ tới sức lực của Nhϊế͙p͙ Xuyên lại lớn như vậy.

Dù sao đeo phụ trọng làm huấn luyện suốt mấy tháng, Nhϊế͙p͙ Xuyên đã tiến bộ rất nhiều.

"Để tôi đứng dậy." Ánh mắt Reese lạnh xuống, nói với Nhϊế͙p͙ Xuyên bằng giọng điệu ra lệnh.

Bị Nhϊế͙p͙ Xuyên dùng sức mạnh áp chế là một loại sỉ nhục đối với Reese, càng không cần nói lúc này Nhϊế͙p͙ Xuyên còn làm càn cưỡi lên eo Reese.

Nhϊế͙p͙ Xuyên cong khóe môi, nở một nụ cười xấu xa: "Không."
Reese lợi dụng sức ở phần eo muốn nhổm dậy, nhưng Nhϊế͙p͙ Xuyên lại vững vàng áp anh lại ghế, Reese bắt đầu giãy giụa, cái ghế khám cũng vang lên lạch cạch.

"Chờ tôi đứng dậy được, tôi sẽ giết chết cậu." Giọng nói của Reese như nặn từ trong kẽ răng ra.

Nhϊế͙p͙ Xuyên mỉm cười, cúi thấp người, chóp mũi khẽ cọ lên chóp mũi của Reese, dùng ngữ khí mọi khi Reese hay mang ra trêu chọc cậu, nói: "Nhưng mà hôm nay, tôi mới là người làm anh."
Cái cảm giác nhẫn nhịn chịu bắt nạt hồi lâu này cuối cùng cũng khiến Reese lộ ra biểu tình hoảng loạn, mà như vậy đối với Nhϊế͙p͙ Xuyên là nói lại càng thú vị hơn.

Nhϊế͙p͙ Xuyên cúi đầu, cực kỳ thô bạo hôn Reese đến mức anh thở dốc không ngừng, cậu kéo ống truyền dịch qua, trói Reese lại...!
"Này, cậu cứ nhìn tôi mãi vậy, muốn tôi trả nốt nụ hôn kia lại cho cậu à?"
Thanh âm man mát mang theo ý tức trêu chọc vang lên, vai Nhϊế͙p͙ Xuyên run lên một cái, hồi thần.

"Làm...!Làm gì có chuyện!" Nhϊế͙p͙ Xuyên thu hồi tầm mắt của mình, cảm thấy bản thân ngu ngốc muốn chết!
Reese đặt điện thoại xuống, dựa lưng vào tựa ghế phía sau, một tay khoát lên thành ghế sau lưng Nhϊế͙p͙ Xuyên, có chút biếng nhác, mơ hồ khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.

"Ồ? Vậy cậu đang nghĩ gì?" Môi Reese lần nữa cong lên.

"Nhớ răng của tôi! Làm răng xong là tôi có thể ăn..."
"Làm răng xong cậu cũng không thể ăn nhiều sô cô la như vậy nữa."
Một chậu nước lạnh xối thẳng xuống đỉnh đầu.

Nhϊế͙p͙ Xuyên bĩu môi, xoay người đi.

Ầy, ban nãy đang tưởng tượng đẹp như vậy, tại sao lại không cho tôi tiếp tục chứ?
Nghĩ đến một Reese bất lực không thể phản kháng trong tưởng tượng của mình, Nhϊế͙p͙ Xuyên tức thì bình thường trở lại.

Dù sao, anh có lợi hại đến đâu cũng không thể chui vào trong đầu tôi, ngăn tôi không được như vậy rồi như vậy với mình đâu!
Rốt cuộc cũng làm răng xong, Reese lái xe đưa Nhϊế͙p͙ Xuyên quay trở về trường.

Nhϊế͙p͙ Xuyên thỉnh thoảng lại dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ cái răng mới của mình một cái, bóng loáng, ăn uống cũng không thấy có gì bất tiện!
"Cậu có biết lúc ngồi trêи ghế khám làm răng, chân trái cậu luôn vô thức nâng lên không?" Reese hờ hững hỏi.

"Hả? Tôi có à?" Nhϊế͙p͙ Xuyên chỉ biết là bản thân cậu có hơi lo lắng, cứ cảm thấy bác sĩ luồn nhiều thứ đồ vào miệng mình như vậy có hơi kinh khủng.

"Cậu có.

Nhưng cậu có biết lúc nhìn cậu nâng chân lên như vậy, tôi đã nghĩ gì không?"
Xe đúng lúc dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ, Reese nghiêng mặt sang nhìn Nhϊế͙p͙ Xuyên.

"Ồ...!Anh nghĩ gì cơ..." Nhϊế͙p͙ Xuyên biết chắc chắn là đấy không phải chuyện tốt đẹp gì.


"Tôi nghĩ, nếu làm ở trêи ghế khám, nhất định là rất có cảm giác.

Còn có thể kéo ống truyền dịch bên cạnh lại dùng một chút."
Trong ánh mắt của Reese như có cái gì đó đang nhảy múa, khiến không khí Nhϊế͙p͙ Xuyên hít vào cũng trở nên nóng bỏng theo.

Nhϊế͙p͙ Xuyên trợn tròn mắt, cậu đột nhiên có cảm giác kinh khủng khi ảo tưởng với hiện thực bị đảo ngược cho nhau.

Chẳng lẽ cậu nghĩ gì, Reese đều biết cả à? Giờ là Reese đang nhắc nhở cậu không được suy nghĩ bậy bà à?
"Anh...!Anh thần kinh à!" Nhϊế͙p͙ Xuyên hô lên, nhưng thực ra lại có vẻ giả tạo dã man.

"Ồ, hóa ra cậu không nghĩ như vậy à.

Tiếc thật đấy."
Reese như có thâm ý liếc Nhϊế͙p͙ Xuyên một cái, sau đó tiếp tục lái xe đi.

Trái tim Nhϊế͙p͙ Xuyên lại đập loạn hết cả lên.

Hai người cứ thể trầm mặc mấy phút liền.

Mãi cho đến khi Nhϊế͙p͙ Xuyên nhìn thấy ở cửa trung tâm thương mại trưng bày một quả bí ngô to, các tiệm quần áo cũng bán biển bán và cho thuê trang phục hóa trang các kiểu, Nhϊế͙p͙ Xuyên mới nhận ra, Halloween sắp tới rồi.

"Ôi, tôi vừa nhớ ra, Carlo có hẹn tôi cùng anh ta đi tham gia tiệc tối Halloween! Tôi biết hóa trang thành cái gì bây giờ?" Nhϊế͙p͙ Xuyên nhìn về phía Reese, sau đó cậu lập tức hối hận.

Hỏi Reese cái này làm gì hả trời? Anh ta nhất định sẽ cảm thấy mấy kiểu tiệc tùng này quá tẻ nhạt cho xem.

"Không được ăn ngọt là não chết máy.

Cậu dứt khoát thuê quần áo hóa trang thành bọ rùa con là được."
Quả nhiên, Reese lại đang cười nhạo cậu ngây thơ.

Nhϊế͙p͙ Xuyên bĩu môi, không nói đến chủ đề này nữa.

Cuối tuần sau, bọn họ lại đi sang thành phố khác đấu hai trận giao hữu, Nhϊế͙p͙ Xuyên rất nhanh đã hòa vào bầu không khí này, hoạt động cuối tuần trở nên rất phong phú.

Lễ Halloween cuối cùng cũng tới, cho dù chỉ đi ở trong sân trường thôi, mà vào buổi tối Nhϊế͙p͙ Xuyên cũng có thể cảm nhận được bầu không khí quái dị của đêm tiệc ma.

Thỉnh thoảng sẽ có một bài bạn học nữ thân hình hơi tròn trịa đi qua, một khi mấy cô nàng quay đầu, bạn sẽ thấy họ đeo kính sát tròng màu

trắng, mặt cũng đánh phấn trắng bệch, nếu chưa chuẩn bị tâm lý, nhất định sẽ bị dọa cho nhồi máu cơ tim.

Buổi tập vừa kết thúc, Carlo đã hồ hởi muốn dẫn Nhϊế͙p͙ Xuyên đi hóa trang.

"Reese, anh có muốn đi chơi cùng luôn không!" Mặc dù biết Reese chắc chắn sẽ không đi, nhưng Nhϊế͙p͙ Xuyên vẫn mời một câu.

"Cậu đi một mình đi.

Mười giờ mà chưa về tôi sẽ khóa cửa phòng lại." Reese hất cằm.

"Cái gì? Mười giờ đã khóa cửa? Cô bé lọ le còn có thể ở vũ hội đến mười hai giờ đêm kia kìa! Anh so với bà tiên đỡ đầu của Lọ Lem còn nghiêm khắc hơn!"
"Tùy cậu." Reese xách ba lô lên chuẩn bị rời đi.

"Vậy Halloween hôm nay, anh một mình ở phòng ngủ làm cái gì?"
"Xem phim."
Nói xong, Reese quay người đi luôn.

Nhϊế͙p͙ Xuyên cảm thấy có chút lạc lõng, Carlo vỗ vỗ vai cậu nói: "Thôi bỏ đi.

Reese mà xuất hiện ở đó thật, sẽ cướp hết ánh đèn của chúng ta đó."
Buổi tối, Carlo hóa trang thành bá tước Dracula, tuy là phong cách hóa trang này ở trong buổi tiếc nhất định có rất nhiều người cũng làm, nhưng Carlo lớn lên mặt mũi đẹp trai, vóc dáng cao ráo, phối với lễ phục và áo choàng dài màu đen, tự nhiên sinh ra cảm giác cố điển, trang nhã, rất có sức hấp dẫn.

Còn trêи mặt Nhϊế͙p͙ Xuyên bị vẽ lên mấy vết sẹo dữ tợn, ặc áo da đóng vai thợ săn ma cà rồng, tức khắc đường nét cơ bắp của cậu đều được phô ra hết.

Carlo che mặt: "Anh hối hận quá! Lẽ ra anh phải hóa trang thành thợ săn mà cà rồng mới đúng! Cậu gợi cảm quá mức rồi! Đêm nay nhất định danh tiếng của anh sẽ bị cậu cướp sạch!"
"Làm gì có chuyện đó!" Nhϊế͙p͙ Xuyên cạn lời, Carlo vẫn nói chuyện khoa trương y như mọi khi.

Nhϊế͙p͙ Xuyên đứng ở trước gương, săm soi sườn mặt của mình, lại nhìn phía sau một chút, vai rộng eo hẹp, đôi chân thẳng tắp.

Ồ hố, hình như dáng người của cậu đúng là đẹp thật?
Bọn họ đi đến địa điểm tổ chức tiệc Halloween, chỗ đó là một nhà nghỉ sáu tầng ở ngoài trường học, đã được sinh viên DK bao trọn.


Ánh đèn bên trong nhà nghỉ mờ mờ, âm nhạc theo trường phái Gothic rền rĩ, còn mang theo âm hưởng vang vọng như đang trong nhà thờ.

Lúc Carlo vừa đi vào, lập tức có không ít các cô nàng hóa trang thành hồn ma, phù thủy xông tới.

Carlo bắt đầu nhiệt tình tán gẫu cùng các cô, còn Nhϊế͙p͙ Xuyên thì lại muốn đi coi một chút, xem ở đây có đồ ăn mà cậu thích hay không.

Không biết có phải ảo giác của Nhϊế͙p͙ Xuyên hay không, mà cậu cứ cảm thấy ánh mắt mấy cô nàng này đang rà quét khắp người cậu, từ trêи xuống dưới.

Tuy nghe có vẻ hơi tự phụ, nhưng Nhϊế͙p͙ Xuyên luôn cảm thấy trong ánh mắt họ đang ám chỉ cái gì đó.

"Carlo, tôi sang bên kia ngó qua một cái nhé." Nhϊế͙p͙ Xuyên vẫy vẫy tay, Carlo đang bị một đám con gái vây quanh, căn bản là không rảnh để xem chừng cậu.

Nhϊế͙p͙ Xuyên chen qua một đám phù thủy, hồn ma, quái vật các loại, một người đeo mặt nạ màu bạc, khoác áo choàng màu đen đi tới tước mặt cậu, trong chiếc khay đang cầm để mấy ly chân cao nhỏ, bên trong không biết đựng loại nước gì, dưới ánh đèn có màu nửa xanh lam, nửa tím trông hết sức quỷ dị.

"Có muốn một ly, Lửa quỷ* không?"
*Tên này tôi chém đó, trong QT nó ghi là ngọn lửa địa ngục /地狱烈焰/, search không ra loại đồ uống nào hết á.

Nhϊế͙p͙ Xuyên nghe thấy giọng nói kia thì ngẩn cả người, sau đó dùng sức vỗ mạnh lên vai đói phương một cái, thiếu chút nữa khiên cái khay trêи tay người đó đổ nhào xuống luôn: "A Bân! Hóa ra là ông! Sao ông lại ở đây?"
"Này! Này! Ông nhẹ cái tay lại chút đi! Ông tưởng mình là Triệu Phi Yến [1] chắc! Bị ông vỗ một cái nữa chắc tôi phải vào viện khám xương luôn mất thôi!"
"Ha ha, ông đeo cái mặt nạ này lên trông đẹp trai thật đấy, cho tôi mượn đeo thử cái xem nào?"
"Biến đi.

Đây là mặt nạ đồng phục của nhân viên phục vụ hôm nay, một tiếng ba mươi đô, còn có tiền tip nữa."
"Ôi! Biết trước như vậy tôi cũng đi làm nhân viên phục vụ!"
"Thôi đi ông? Ông mà làm nhân viên phục vụ, thì mọi người làm sao có thể thưởng thức phong thái quyến rũ này của ông nữa chứ.

Ngày trước làm bạn cùng phòng của ông, cảm thấy từ sau khi chơi bóng rổ, vóc dáng của ông thay đổi đi nhiều, nhưng không ngờ bây giờ lại tiến triển đến mức độ trời đất không dung này."
"Sao đến ông cũng nói vậy nữa!"
Chu Bân đưa một ly đồ uống cho Nhϊế͙p͙ Xuyên: "Nếu muốn uống cái gì thì uống đồ tôi đưa là được, ít nhất không bị cho thêm thứ linh tinh gì.

Ông nhìn cái cô đeo khoen mũi đóng giả sát nhân ở đằng sau ông, chếch về phía bên trái ấy."
Nhϊế͙p͙ Xuyên liếc mắt nhìn một cái, phát hiện đối phương đang vừa tán gẫu với những người xung quanh, vừa nhìn về phía cậu, lúc ánh mắt cô nàng chạm vào tầm mắt của Nhϊế͙p͙ Xuyên, còn cố ý nháy mắt với cậu một cái.

Trong vòng có một phút, cô nàng đó đã nhìn ông tận bốn lần liền." Chu Bân nói.

"Không thể nào? Ở đây đông đúc như vậy, làm sao ông biết cô ấy có đang nhìn tôi hay không?"
"Còn cả cái cô đừng ở hướng chín giờ của ông nữa, cái cô zombie tóc vàng, trêи cổ vẽ vết máu ấy, cô ta liên tục nhìn chằm chằm vào eo với chân của ông mười mấy giây liền.

Ông chắc chắn không cần tôi giúp ông qua đó mời cô ta một ly chứ?" Chu Bân tốt bụng đề nghị.

Nhϊế͙p͙ Xuyên nhìn sang, cô nàng zombie đó hóa trang y hệt như trong phim kinh dị vậy, thiếu chút nữa làm cậu phun luôn ngụm nước đang ngậm trong miệng ra.

"Lấy kinh nghiệm của tôi, cô nàng đó mà bỏ hóa trang ra nhất định sẽ là một hotgirl tiêu chuẩn đấy.

Ông đi lại đó nói chuyện với bọn họ đi!"
"Đi lại đó? Nói cái gì được? Ông không thấy quanh chỗ cô ấy có mấy thằng khác đang đứng à?"
Tình huống như vậy, cậu mà dám sáp lại, kiểu gì cũng bị đánh cho xẹp lép như con tép cho mà coi!
"Cái này nói rõ cô ấy vẫn còn chưa có người yêu." Chu Bân toét ra cười ở dưới lớp mặt nạ, Nhϊế͙p͙ Xuyên không nhìn ra được, "Ông lại nhìn hướng hai giờ kìa, cái cô mặc váy xẻ tà hóa trang thành hồn ma nữ vương ấy, ban nãy cô ấy vẫn luôn xoay xoay ly rượu, nhìn ông y như đang thưởng thức tượng điêu khắc David [2] vậy, suốt mười giây liền."
"Đại Bân, sao ông lại lôi tượng David ra để mà so sánh thế! David là tượng khỏa thân đấy!" Nhϊế͙p͙ Xuyên bất lực thấp giọng nói.

Cậu cảm thấy, tối hôm nay Chu Bân đặc biệt muốn đóng gói cậu mang Bán ra ngoài.

Chu Bân cúi đầu nhìn đôi chân dài được quần da bao bọc lại của Nhϊế͙p͙ Xuyên, hờ hững nói: "Ông bây giờ so với không mặc gì cũng chả khác nhau nhiều lắm đâu.".



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện