09/05/2021
Edit: Nhật Nhật
Tính bù chương hôm qua cho mấy cô, nhưng mà nay tôi đi ăn sinh nhật nên không kịp làm xong. Mai mà beta kịp thì tôi bù ha.
...
"Rầm ——"
Nhiếp Xuyên vừa mới giơ tay lên, bóng đã bị Black Mount đánh rơi.
Cơn giận của Ewing bùng lên: "Này —— Cậu có nhầm hay không vậy! Có biết ném rổ hay không thế! Vượt qua được Black Mount rồi thì phải lập tức ra tay chứ! Chân cậu dài bằng chân cậu ta chắc! Sức bật cũng không được như người ta! Tại sao lại muốn để cậu ta có thời gian truy cản mình!"
Nhiếp Xuyên há miệng, cậu thật sự rất muốn trả lời Ewing là: Tôi thực sự không biết ném rổ...
Nhưng mà cậu sợ nói thế mình sẽ bị Ewing đánh chết.
Nhiếp Xuyên thở dài một hơi, xem ra cậu phải tìm cách khác.
Lần này, Black Mount càng tỏ ta thận trọng hơn trong khâu phòng ngự, không cần biết Nhiếp Xuyên làm động tác giả kiểu gì, bước chân linh hoạt ra sao, Black Mount hầu như đều theo sát cậu.
Nhiếp Xuyên không tài nào hiểu được, Black Mount to con như vậy, rốt cuộc làm thế nào có thể nhạy bén được như này chứ.
Cậu nên làm gì? Cậu không thể vượt qua Black Mount...
Trong đầu cậu chợt hiện lên hình ảnh ngày đó trên sân bóng rổ, khi Reese Reddington vượt qua chính mình, từng động tác đều như đang được tua chậm.
Cơ thể Nhiếp Xuyên chuyển động theo nhịp điệu đó, nhanh chóng, dứt khoát.
Black Mount vội di chuyển theo, nhưng bước chân vẫn không thể theo kịp tốc độ đổi hướng đột ngột của Nhiếp Xuyên, cậu xoay người một cái, vượt qua Black Mount, muốn nhảy lên ném rổ. Black Mount ở phía sau cũng nhảy lên, Ewing điên tiết, há to miệng muốn chửi, nhưng Nhiếp Xuyên lại thu bóng về, vừa tiếp đất lại lần thứ hai lấy đà nhảy bật lên.
Thời gian cậu ngừng lại trên không vượt qua dự liệu của tất cả mọi người, thân hình nhẹ bẫng như lông chim bị gió thổi lên, không chút trọng lượng.
Rất nhanh, cậu đã vượt qua độ cao khi Black Mount tiếp đất, bóng sắp ra khỏi tay.
Nhiệt huyết của Black Mount bùng lên, lần thứ hai lấy đà nhảy, từ phía sau Nhiếp Xuyên đập bóng một cú thật mạnh.
Lần này Nhiếp Xuyên thực sự bị chấn động, cậu ngã bệt xuống đất, ngước đầu ngẩn người nhìn Black Mount.
Thật... Thật là đáng sợ...
Nhiếp Xuyên có cảm giác đầu của cậu đã bị Black Mount đập cho chấn thương sọ não!
Carlo vội vọt tới, quơ quơ tay trước mặt Nhiếp Xuyên: "Hey, Allen! Cậu không sao chứ? Làm sao vậy? Có phải bị thương chỗ nào rồi không?"
Nhiếp Xuyên nuốt nước miếng, chậm chạp không dám bắt lấy tay Carlo.
Thay vào đó, vẻ mặt Black Mount vô cùng áy náy, anh ta cúi người xuống, khoác tay lên vai Nhiếp Xuyên.
Một mảnh tối om om tự nhiên ập tới, làm Nhiếp Xuyên sợ đến nỗi hai vai rụt cả lại.
Black Mount nhẹ nhàng đỡ Nhiếp Xuyên đứng dậy, lúc này Ewing mới hùng hùng hổ hổ xông tới.
"Nhóc con, cậu rốt cục có thể ném rổ không thế hả! Có thể hay không! Uổng phí độ cao vừa rồi! Nếu người nhảy vừa nãy là ông đây, ông đã lập tức dứt khoát ném bóng ra rồi! Cậu vậy mà còn để Black Mount có cơ hội lật ngược tình thế? Cậu rốt cục nghĩ cái gì thế hả? Bộ cậu là bánh pudding hả? Cậu nghĩ Black Mount là ai? Cậu ta là trung phong top ba trong giải đấu toàn quốc đấy! Phá bóng từ phía sau cậu còn dễ hơn đập một con ruồi nữa!"
Nhiếp Xuyên giật giật khóe miệng, cậu chỉ muốn nói một câu thôi "Đánh ruồi cũng cần có kỹ thuật rất cao đấy", lấy chuyện phá bóng từ phía sau ra so sánh với việc đánh ruồi chính là bôi nhọ Black Mount!
"Ewing! Ewing đừng kích động mà! Allen chưa từng tham gia thi đấu, không có kinh nghiệm! Cái gì cũng phải từ từ!" Carlo vội vàng ngăn Ewing lại.
Nhiếp Xuyên bất lực thở ra một hơi.
Cậu thực sự chịu đủ lắm rồi. Lần trước ở sân bóng công cộng trong khu phố, không hiểu kiểu gì bị bắt đánh cùng Reese Reddington thì thôi không tính đi, tới trường học rồi lại chả hiểu ra sao lần nữa bị cái tên to con này liên tục phá bóng từ sau tới ba lần liền! Quả thực là giận muốn tím người mà! Sau lại còn thêm một tên điên gọi là Ewing mắng cậu muốn to đầu nữa chứ.
"Một đám thần kinh." Nhiếp Xuyên bực mình nói bằng tiếng Trung.
"Hả, cái gì?" Ewing nhướng cao mày, cậu ta biết chắc chắn lời Nhiếp Xuyên nói không phải lời gì hay ho.
"Cậu ta nói gì đó?" Carlo nhìn về phía Reese.
Reese quay đầu lại, trên môi kéo lên một nụ người hết sức lạnh lẽo, khiến từng lỗ chân lông trên người Nhiếp Xuyên như có gió lạnh lùa qua.
Chẳng lẽ Reese Reddington biết tiếng Trung hả?
Không thể nào?
Từ vựng Tiếng Trung vừa nhiều vừa lắm nghĩa, chắc không có mấy người nước ngoài thông thạo đâu nhỉ?
"Cậu ta nói, các cậu là một đám thần kinh." Reese nhìn vào măt Nhiếp Xuyên, dịch ra không sai một chữ nào.
"Cái gì ——" Ewing lập tức muốn nhảy dựng lên.
"Cái gì?" Carlo nghe thế cũng không muốn cản Ewing lại nữa.
Nhiếp Xuyên giật bắn mình, vội kéo Chu Bân bỏ chạy.
"Tôi còn phải đến thư viện! Gặp lại sau!"
Tốt nhất là đừng có bao giờ gặp lại nhau nữa!
Nhìn bóng lưng đã chạy xa của Nhiếp Xuyên, Ewing giận muốn tím người: "Cậu ta dám nói chúng ta là một đám thần kinh? Tôi bỏ thời gian ngủ trưa quý báu của mình đến xem cậu ta chơi bóng mà lại bị nói thành thần kinh!"
"Nếu như nói, chưa được sự đồng ý đã tự động khiêng người từ nhà ăn của trường đến sân bóng rổ, thậm chí không thèm hỏi người ta xem có muốn chơi một trận không là người có thần kinh bình thường, thì đúng là Nhiếp Xuyên đã sai rồi." Reese lạnh nhạt nhìn về phía Carlo.
"Hóa ra là như vậy!" Ewing điên tiết mắng Carlo. "Ông rốt cuộc có biết lễ phép là gì hay không hả! Ông đúng là đồ con lợn! Cậu ta nhất định nghĩ chúng ta không phải là người tốt, muốn nhân cơ hội chơi bóng để bắt nạt mình!"
"Ông còn dám nói đến lễ phép với tôi? Là ai mắng cậu ta từ đầu đến cuối hả?"
"Nếu tôi mà biết là ông ép cậu ta đến đây, tôi nhất định sẽ không văng một từ thô tục nào ra cả! Tôi sẽ kiên nhẫn cổ vũ cậu ta! Dạy cậu ta ném rổ!"
Thấy Ewing và Carlo còn đang mải cãi lộn, Black Mount đi đến trước mặt Reese, hờ hững nói: "Đứa nhỏ kia hình như chưa từng được huấn luyện bóng rổ chuyên nghiệp. Tuy rất linh hoạt, nhưng lại thiếu tính ổn định."
"Ừ." Reese nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
"Nhưng khả năng phản xạ của cậu ta thực sự rất đáng kinh ngạc. Giây trước còn phạm sai lầm, giây sau đã có thể phát hiện, tự mình điều chỉnh lại. Hơn nữa... Lần lừa bóng cuối cùng của cậu