Reese không đưa ra nhận xét nào, chỉ hạ thấp người, dang hai tay ra làm tư thế phòng thủ: "Vậy thử một chút xem, dùng cách Ceston dẫn bóng qua người, vượt qua tôi."
Chân mày Nhiếp Xuyên cau lại.
Phân tích kỹ thuật của Ceston thì dễ thôi, muốn bắt chước theo cũng lại không phải chuyện gì lạ lắm, xét cho cùng, kỹ thuật đó là căn cứ vào tốc độ cùng độ dài sải tay của Ceston mà hình thành, nhưng muốn cậu làm được y như vậy thì không đơn giản chút nào.
Hàng phòng ngự của Reese vô cùng kín kẽ, Nhiếp Xuyên tăng tốc vượt qua Reese, liên tiếp gặp vấn đề.
Nếu không phải làm bóng trượt tay, thì là điểm rơi bóng không chính xác, rất nhanh đã bị Reese cản phá.
Chỉ trong ngắn ngủi có nửa giờ đồng hồ, Nhiếp Xuyên đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cậu có cảm giác hai cái hamburger mình vừa ăn đã bị tiêu hóa sạch bách không còn gì.
Ánh đèn trong sân bóng tối lại, Nhiếp Xuyên đứng chống đầu gối, điều chỉnh lại nhịp thở của mình.
"Đi thôi, chúng ta đi về."
Reese nhặt áo khoác Nhiếp Xuyên để bên ngoài sân lên, tiện tay khoác nó lên vai cậu, Nhiếp Xuyên có thể nghe thấy giọng mấy cô nàng đang vây xem xung quanh thốt lên "Đẹp trai quá đi".
Nhiếp Xuyên ngẩng đầu lên, nghía Reese một cái, im lặng không nói: Thôi được rồi, anh đúng là đẹp trai thật.
Trên đường quay về phòng ngủ, hai người ăn ý không nhắc đến lúc tập luyện ban nãy.
Dù sao Nhiếp Xuyên cũng không thành công được lấy một lần.
Cách đó không xa vang lên tiếng nhạc Jingle Bells, Nhiếp Xuyên gãi gãi gáy: "Ây da, chớp mắt một cái đã sắp đến kỹ nghỉ lễ giáng sinh rồi! Anh sẽ quay về New York à?"
Lễ giáng sinh đối với Nhiếp Xuyên mà nói, ngoại trừ việc cậu có thể nghỉ học ở nhà, thì nó cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng mà đối với Reese thì không giống như vậy.
"Đương nhiên.
Em có muốn tới New York không, có thể ở cùng với tôi trong căn hộ của mẹ." Reese ghé vào bên cạnh Nhiếp Xuyên nói.
Hơi thở của anh hòa lẫn với mùi lá cây và sương đêm, làm đáy lòng Nhiếp Xuyên như đang bị cái gì âm thầm trêu chọc.
"Em nói rồi, em sẽ cùng Carlo tham gia tiệc giáng sinh."
Nhiếp Xuyên vừa mới đi về phía trước được hai bước đã bị Reese lôi lại.
"Tôi không phải cũng đã nói với em, đừng đi tham gia mấy bữa tiệc lộn xộn đó với Carlo rồi sao?"
"Tiệc Giáng sinh lần này em mặc đồ của mình là được rồi! Anh không cần lo em sẽ bị dị ứng vì chất liệu quần áo kỳ quái nào đâu!"
"Nếu em thích tham gia tiệc tối, có thể đến New York, tôi dẫn em đi."
"Hả? Anh đang nói đến tiệc giáng sinh bên chỗ ba anh đúng không?" Nhiếp Xuyên thực sự hoài nghi đó là không phải là một bữa tiệc, mà chính xác là vũ hội thì hơn.
"Đúng, đồ ăn cũng ngon hơn một chút."
"Không cần đâu! Ở đó ngoài anh ra em có biết ai với ai đâu!"
Hơn nữa bầu không khí chắc chắn là kiểu trò chuyện giữa một đám người sự nghiệp thành công, đề tài của họ cậu nghe không hiểu.
Về phần đồ ăn ngon và gì đó thì cũng là đánh giá theo khẩu vị của Reese.
Đối với Nhiếp Xuyên, cậu càng thích mấy món đồ ăn nhanh, đồ ăn vặt tẩm ướp đậm đà hơn.
Mặc dù nói lễ giáng sinh hai người sẽ phải tách ra ít nhất hai tuần, nhưng Nhiếp Xuyên cảm thấy suốt một học kỳ vừa rồi, thời gian của cậu hầu như đều dính chùm với Reese, cậu thỉnh thoảng cũng muốn ở một mình ngẩn người, ngủ nướng, vân vân và mây mây!
"Ngoài tôi ra, em còn muốn biết ai nữa?" Reese hỏi ngược lại.
Nhiếp Xuyên nghe mà không nói nên lời.
"Nhưng mà, dù sao em cũng đồng ý với Carlo rồi! Tham gia bữa tiệc đều là bạn học mà!"
"Cho nên Celine và Lily cũng sẽ đến?"
Khi Reese hỏi ra câu này, Nhiếp Xuyên đột nhiên có dự cảm cực kỳ không tốt.
"Chắc là vậy.
Nhưng anh cũng đừng nghĩ nhiều, Celine vốn không thích em một chút nào, Lily thì lần trước em đã từ chối cô ấy rồi, giờ bọn em là bạn bè!"
"Vậy mấy người trong fanclub của em thì sao?"
"Fanclub?" Nhiếp Xuyên giận tím người, đẩy Reese một cái.
"Trong đầu anh đang nghĩ những cái quái quỷ gì vậy! Em làm sao có khả năng phát sinh chuyên gì với fan được!"
Một mình Reese Reddington thôi cậu đã đối phó không xuể rồi!
Nhưng Reese hoàn toàn không bị đẩy ra, trái lại anh còn tiến gần hơn một bước, đột nhiên hôn lên môi Nhiếp Xuyên.
Nụ hôn này thực sự quá bất ngờ, Nhiếp Xuyên lảo đảo lùi về phía sau hai bước, mãi với đứng vững lại được, Reese lại mạnh mẽ ép sát tới, Nhiếp Xuyên thiếu chút nữa đã ngã ngồi ra phía sau, may mà cậu còn có gốc cây sau lưng làm điểm tựa.
Ở chung với Reese càng lâu, Nhiếp Xuyên càng hiểu rõ, cách hôn của Reese tuyệt đối có liên quan mật thiết đến tâm trạng của anh lúc này.
Đầy lưỡi của anh quấy đảo rất mạnh, Nhiếp Xuyên biết Reese là một người rất lý trí, cho dù trên sân bóng gặp phải đối thủ cực kỳ mạnh, đối diện với sự khiêu khích của đối phương, anh vẫn có thể thản nhiên đáp lại, nhưng mà càng là như vậy, một khi cảm xúc của anh dao động thì càng khó để xoa dịu hơn.
Khi Reese nhấc Nhiếp Xuyên lên, cậu thực sự thấy sợ hãi.
Trong đầu đều là mấy đoạn ngắn trong Rừng ma ám đang phát đi phát lại.
Nhiếp Xuyên dùng sức ghìm lên vai Reese, tránh khỏi nụ hôn của anh, mượn cái cậy phía sau làm điểm tựa, giẫm một cái, thoát khỏi vòng ôm của Reese, nhưng xong thì cậu cũng ngã ngoài lên bãi cỏ.
Trong miệng cạp phải một nùi toàn là cỏ với đất, Nhiếp Xuyên còn chưa kịp đứng dậy, đầu gối Reese đã đè lên thắt lưng cậu.
"Anh muốn làm gì?" Nhiếp Xuyên ra sức giãy giụa muốn bò về phía trước, nhưng Reese lại cúi người ôm chặt lấy cậu.
"Em nghĩ tôi muốn làm gì?" Tay Reese ôm lấy đầu Nhiếp Xuyên, "Em nghĩ tôi muốn cùng em diễn Rừng ma ám lại một lần sao?"
Vai Nhiếp Xuyên căng lên, Reese hôn nhẹ lên vành tai cậu một cái: "Tôi rất hiểu em, nếu tôi thật sự làm như vậy, em sẽ lập tức bỏ rơi tôi, không thèm quay đầu lại."
Trong nháy mắt Nhiếp Xuyên cảm thấy mềm lòng hơn hẳn.
Từ khi cậu và Reese trở thành bạn cùng phòng của nhau, dường như cho dù có làm gì hai người cũng chưa từng tách ra.
Tuy là Nhiếp Xuyên thỉnh thoảng cũng sẽ muốn có không gian riêng của mình, nhưng cậu chưa bao giờ thực sự cảm thấy phiền toái vì người này.
"Anh đừng có ấn em như vậy...!Thắt lưng em mà gãy làm đôi là DK phải tìm hậu vệ dẫn bóng khác đấy."
Reese xuống khỏi người Nhiếp Xuyên, yên lặng ngồi bên cạnh cậu.
Nhiếp Xuyên cuối cùng cũng có thể bò dậy.
Reese thoải mái buông tha cho cậu như vậy khiến Nhiếp Xuyên cảm thấy rất là kinh ngạc.
Tuy vừa nãy Reese kích động dọa cho Nhiếp Xuyên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng mà giờ phút này, nhìn gò má của Reese, Nhiếp Xuyên không hiểu sao lại có chút đau lòng.
Cậu lấy tay chọc chọc má Reese: "Này! Hình như anh rất để ý chuyện em cùng người khác gặp nhau nhỉ?"
"Chẳng lẽ em không biết chính mình rất ngon miệng sao?" Reese lạnh lùng gạt tay Nhiếp Xuyên xuống.
Nhiếp Xuyên thực sự không biết có phải vừa rồi mình nghe nhầm không nữa?
"Em ngon miệng? Vậy anh thì sao? Fan của em chỉ có một nhúm như vậy, cùng lắm họ cũng chỉ đưa cho em một ít đồ ăn vặt, hỏi xem em có muốn tham gia hoạt động nhóm của họ.
Còn fan của anh..."
"Fan của tôi thì sao?"
"Ánh mắt fan của anh lúc nhìn anh ấy, quả thực giống như muốn lột sạch quần áo của anh! Thế vẫn còn chưa là gì, mấy cô ấy phỏng chừng còn muốn thay phiên nhau ấn anh lên trên giường!" Nhiếp Xuyên cảm thấy mình không hề nói quá lên tí nào.
"Em cảm thấy ai có thể lột sạch quần áo của tôi? Hay ai có thể ấn tôi xuống? Nếu thay người đó thành em, thì tính khả thi cũng khá cao đấy?" Câu hỏi của Reese khiến Nhiếp Xuyên không biết mình nên nói cái gì nữa.
"Nhưng mà anh cũng phải tin tưởng em một chút chứ?"
"Tin tưởng em cái gì? Tin em sẽ thực hiện quán triệt tư tưởng Thất tình 365 lần à?" Reese quay mặt sang, khóe môi anh hơi cong lên thành một nụ cười trông hết sức là bất lực, nhưng dưới ánh sáng trăng sáng bàng bạc, đan xen với bóng cây, lại gợi cảm muốn chết.
Nhiếp Xuyên thở dài một hơi.
Cậu đột nhiên không biết đây là do Reese không có đủ lòng tin với cậu, hay là vì lịch sử tỏ tình của cậu trước đây qua phong phú nữa.
Nhưng mà cho dù nó có phong phú thật thì cũng là lịch sử thất bại phong