"Thế sao ông không cho tôi với!"
Chu Bân nhếch môi, vỗ vai A Mao một cái, nói: "Được, chờ hôm nào tôi sẽ đưa qua cho ông, hơn nữa đưa cả một thùng luôn!"
"Nghe thế còn được!"
Ăn lẩu xong, Chu Bân cùng Nhiếp Xuyên tiễn A Mao ra xe trước, nhà cậu ta ở xa hơn họ, sau đó hai người mới đi bộ dọc theo phố trở về.
Chu Bân mở miệng nói: "Này, hai người các ông đừng nói là vẫn chưa làm cái kia nhé."
Nhiếp Xuyên đương nhiên biết "Cái kia" của Chu Bân là chỉ cái gì.
"Còn chưa...!Nếu mà làm cái kia thật, tôi chắc sẽ tỏi luôn mất." Nhiếp Xuyên phẫn nộ đáp.
"Ồ?" Chu Bân lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, "Vậy bình thường hai người các ông giải quyết thế nào?"
"...!Lấy tay thôi." Nhiếp Xuyên cúi gằm mặt.
"Lấy tay!" Giọng Chu Bân cao vút lên, khiến không ít người chú ý nhìn sang, Nhiếp Xuyên phải huých cậu ta một cái, cậu ta mới nhỏ giọng xuống, "Ngoại trừ dùng tay thì sao?"
Nhiếp Xuyên biết mình không thể gạt được Chu Bân, đành phải thừa nhận: "Còn có miệng nữa...!Anh ấy cũng từng dùng chân của tôi làm gì kia..."
Chu Bân trầm mặc độ mười giây, sau đỏ hỏi tiếp: "Reese nhịn được hả?"
Nhiếp Xuyên nuốt nước miếng, thành thực mà nói, cậu vẫn luôn muốn tìm một người để tâm sự về cái vấn đề này.
"Hình như...!Là sắp hết nhịn nổi rồi...!Làm sao bâu giờ, A Bân, tôi đánh không lại anh ấy.
Tôi muốn ở trên, nhưng mà anh ấy nhất định là không đồng ý đâu."
Chu Bân liếc xéo Nhiếp Xuyên một cái: "Ông còn mơ tưởng muốn đè Reese á? Người ta thèm thuồng ông lâu lắm rồi đó, đúng là ngốc chết được.
Ông thử nghĩ lại xem, người mình muốn đè mỗi ngày đều ngủ ở ngay bên cạnh, thể mà anh ta cố tình còn nhịn được tận bốn tháng cũng không ra tay, ông như thế đã tính là đứng trên đỉnh vinh quang rồi có biết chưa hả, A Xuyên."
Nghe Chu Bân nói vậy, Nhiếp Xuyên chỉ muốn chết luôn đi cho rồi.
"Nhìn dáng vẻ của Reese đã biết anh ta là người có nhu cầu rất mạnh về phương diện kia rồi."
"Từ dáng vẻ nhìn ra kiểu gì được?" Tính tò mò của Nhiếp Xuyên lại trỗi dậy.
"Bụng săn chắc, eo phẳng, đường nét trôi chảy, cảm giác vô cùng mạnh mẽ."
Nhiếp Xuyên cúi đầu nhìn chính mình, sau đó nói: "Vậy tôi cũng thế mà!"
"Ông á? Nếu ông là là chó nhà, thì Reese chính là Ngao tạng, ông đừng có đòi so nữa."
Mặt Nhiếp Xuyên đen lại.
"Ông cứ không cho anh ta làm, anh ta nhất định là nhịn rất khổ.
Trong thời gian ngắn anh ta sẽ không thích người khác, nhưng mà như vậy không có nghĩa là anh ta có thể nhịn không làm cùng cùng người khác đâu."
"Reese sẽ không như vậy đâu." Nhiếp Xuyên khẳng định.
"Tại sao?"
"Bởi vì anh ấy sẽ không làm thế."
Chu Bân mỉm cười: "Ông có thể tin tưởng anh ta như vậy cũng tốt."
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Nhiếp Xuyên không hiểu sao lại ẩn ẩn thấy bất an.
Cậu nhớ đến bức thư tình ký tên là V kia, cùng với tin nhắn trong điện thoại của Reese.
Suốt cả buổi tối, Nhiếp Xuyên lăn qua lộn lại mãi, không tài nào ngủ cho nổi.
Cậu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại của mình, lật lật mấy tin mà Reese gửi cho cậu.
Bọn họ luôn duy trì trạng thái nói chuyện với nhau mỗi ngày, nhưng Nhiếp Xuyên mở phần tin nhắn ra, chỉ có mỗi tin nhắn lúc Reese vừa về tới New York "Tôi tới rồi".
Thực sự là không thú vị gì cả.
Nhiếp Xuyên bấm máy gọi cho Reese, nhưng lại chẳng có ai bắt máy!
Nhiếp Xuyên ngồi bật dậy, cúi đầu nhìn lom lom vào màn hình điện thoại.
Dựa vào kinh nghiệm của cậu, nếu cậu gọi qua, Reese thường thường sẽ bắt máy trong vòng ba giây.
Còn nếu không may để lỡ, khoảng nửa tiếng sau là Reese sẽ gọi lại ngay.
Nhưng mà...!Đã nửa tiếng trôi qua rồi, điện thoại của cậu rung cũng không thèm rung lấy một cái.
Có phải Reese ra ngoài quên không mang điện thoại theo không nhỉ?
Hoặc là đang chơi bóng, điện thoại để trong ba lô nên không nghe thấy chuông?
Hay là điện thoại của anh hết pin rồi?
Nhiếp Xuyên đợi suốt một tiếng, vẫn không thấy có gì.
Cho dù điện thoại có hết pin, giờ cũng phải sạc đầy rồi chứ!
Nhiếp Xuyên đá điện thoại của mình một cái, trùm chăn lên, đi ngủ!
Mới bắt đầu đúng là không tài nào ngủ được, nhưng mà cũng không bao lâu, Nhiếp Xuyên đã thấy mệt mỏi, nhắm mắt thiêm thiếp ngủ.
Ngủ một mách đến tận trưa hôm sau, Nhiếp Xuyên dưới sự thúc giục đòi xả nước của bàng quang mới tỉnh dậy.
Cậu tiện tay lấy điện thoại xem giờ, bên trên màn hình hiển thị có mười hai cuộc gọi nhớ, toàn bộ đều là của Reese.
Nhiếp Xuyên sợ đến nỗi tí nữa thì bĩnh luôn ra quần.
Cậu vội gọi lại cho đối phương một cuộc, lúc này, chưa cần đến ba giây, chỉ một giây thôi, bên kia đã có người nhấc máy.
"Nhiếp Xuyên, sao em không nhận điện thoại của tôi?" Giọng Reese hơi trầm.
Nhiếp Xuyên trước đây cũng có lần không nhận điện thoại của Reese, nhưng mà lần này những mười hai cuộc gọi nhỡ liền...!Kỷ lục.
"Em...!Em chờ điện thoại của anh lâu quá nên ngủ quên mất..."
"Tôi còn tưởng em có chuyện gì rồi."
"Em ở nhà nghỉ lễ thì có chuyện gì được chứ! Ha ha!" Nhiếp Xuyên cười khan hai tiếng.
"Bình thường nếu em không có chuyện gì sẽ không gọi điện cho tôi."
"Nào có!" Nhiếp Xuyên vừa nói xong cũng thấy chột dạ, vì vậy lập tức nói lái sang chuyện khác, "Vậy tối qua anh bận gì thế?"
"Bên đây có một buổi tiệc Giáng sinh."
Vừa nghe đến chữ "Tiệc" này, Nhiếp Xuyên lập tức thấy căng thẳng.
Cậu nhớ tới chuyện Relvin từng nói, nói James muốn thông qua mấy bữa tiệc xã giao kiểu này để "Bán" con trai mình cho mấy tiểu thư gia đình danh giá.
"Bữa tiệc thế nào?"
"Rất chán." Câu trả lời tiêu chuẩn, đậm chất Reese.
"Ở đó có nhiều đồ ăn ngon không?" Nhiếp Xuyên muốn nghe Reese nói nhiều thêm vài câu.
Món tráng miệng không tệ.
Đặc biệt là món bánh trứng đường."
Nhiếp Xuyên nghe thấy cũng hơi thèm thèm, nhưng mà cậu vẫn không quên vấn đề chính mà mình muốn hỏi: "Sao lại tẻ nhạt được? Ba James của anh không giới thiệu người bạn mới nào cho anh à?"
"Tôi sẽ không cùng tham gia bất cứ hoạt động nào cùng ông ấy, ông ấy lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện tối đa hóa lợi ích.
Hôm qua là tiệc từ thiện của anh rể tôi."
"Ồ..." Nhiếp Xuyên đột nhiên thấy yên lòng hẳn, "Tiệc từ thiện mà muốn quyên góp tiền à?"
"Ừ.
Ban tổ chức sẽ bán đầu giá một vài món đồ để gây quỹ."
"Anh có mua được cái gì ở đó không?" Nhiếp Xuyên tò mò hỏi.
"Không, anh rể tôi cầm áo thi đấu của tôi đi bán đấu giá."
Câu trả lời của Reese khiến Nhiếp Xuyên tí thì chết sặc.
"Bán...!Bán áo thi đấu của anh á?"
Nhưng Reese cũng có phải ngôi sao bóng rổ nổi tiếng của NBA đâu!
"Ừ."
"Bán được bao nhiêu vậy?"
"Hơn năm nghìn đô thì phải."
Nhiếp Xuyên nghe thế thì suýt nữa lại bị nước miếng của mình làm sặc chết.
"Năm...!Hơn năm nghìn đô á?"
"Em cảm thấy áo thi đấu của tôi không xứng với cái giá này à?" Giọng Reese hơi cao lên.
Nhưng mà Nhiếp Xuyên biết anh không phải thực sự tức giận, thậm chí còn mỉm cười đùa giỡn.
"Dĩ nhiên không phải thế!" Nhiếp Xuyên lập tức nghĩ đến chuyện, người xuất hiện ở đó toàn là người giàu có, họ căn bản không để ý xem đồ được mang ra bán đấu giá là gì, mà có khi ở đó còn có fan của Reese nữa ấy chứ!
"Áo cầu thủ đương nhiên không đáng giá năm nghìn đô." Reese nói.
"Nhưng mà ở trong lòng fan của anh, nó là báu vật vô giá đó."
"Nếu nó là vô giá thật, cho em năm nghìn đô, em có muốn mua về không?"
Nhiếp Xuyên cười ha ha: "Em không cần mua, bên trong em còn đang mặc áo thể thao của anh đây!"
Bình thường Nhiếp Xuyên luôn ném áo phông thể thao của mình linh tinh khắp nơi, phần lớn thời gian đều giặt chung với áo bóng rổ của Reese.
Hơn nữa Reese sẽ "Bắt" cậu phải chọn kiểu áo giống của anh.
Số đo của Nhiếp Xuyên cũng chỉ nhỏ hơn Reese có một chút mà thôi, đôi lúc rút quần áo cậu sẽ lấy nhầm, nhưng mà Nhiếp Xuyên cũng không trả Reese ngay, mà phần lớn là mặc luôn vào, đến lần giặt sau thì mới để Reese cầm lại.
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.
Nhiếp Xuyên gãi gãi đầu, cậu hình như đâu có nói sai cái gì đâu nhể.
"Này, Reese, anh còn đó không vậy?"
"Đây.
Tiểu Xuyên, em có biết lúc nhàm chán ở trong bữa tiệc, tôi sẽ nghĩ cái gì không?"
Giọng của Reese rất nhẹ nhàng, đây cũng là ngữ điệu khiến Nhiếp Xuyên tâm đắc nhất của đối phương.
"Anh nghĩ gì cơ?"
"Tôi nhớ đến em.
Tôi nhắm mắt lại, ở trong đầu hôn em.
Ôm em.
Lắng nghe tiếng thở của em.
Dùng sức làm em đến khóc."
"Cái gì mà làm khóc chứ! Em còn lâu mới khóc!" Nhiếp Xuyên tức đến nỗi muốn cúp máy của Reese luôn cho rồi.
"Em chắc chắn mình sẽ không khóc à? Vậy chờ khi nào quay về trường, tôi muốn thử một chút, xem có đúng là như vậy không."
Nhiếp Xuyên đương nhiên biết cái "Thử một chút" mà Reese nói là chỉ cái gì, tức thì mắt cậu đỏ như gấc.
"Anh đi mà thử với chính mình ấy!"
Nói chuyện điện thoại với Reese xong, tâm trạng Nhiếp Xuyên tốt hơn