"Anh đã nói sẽ cho em ở trên!" Nhiếp Xuyên dựa vào ngực Reese, dùng trán mình cọ cọ ngực anh.
"Tôi sợ thể lực của em không đủ." Reese trả lời.
"Em không mệt! Em không mệt!" Nhiếp Xuyên lập tức ngồi bật dậy, nghĩ đến cặp chân dài miên man của Reese, cậu muốn chảy cả nước miếng.
"Vậy để ngày mai đi.
Nếu em ở trên, sẽ đâm được rất sâu."
Khóe môi Reese cong lên, trong nháy mắt khiến người ta nảy sinh mấy suy nghĩ kỳ quái.
Nhiếp Xuyên lúc này mới nhận ra ý Reese là gì, cảm giác bị đùa bỡn khiến cậu giận sôi máu: "Em nói là để em đi vào bên trong của anh!"
"Vậy em học cho giỏi đi đã.
Chờ em học tốt rồi, tôi sẽ cho em vào." Reese vòng tay ôm eo Nhiếp Xuyên, nhẹ nhàng xoa nắn.
"...!Anh đây là đang dùng kế hoãn binh! Thật sự có chữ tín gì cả!" Nhiếp Xuyên tức giận, "Với cả, anh không cho em đi vào, em học kiểu gì! Chẳng lẽ muốn em đi học ở chỗ người khác à!"
Bống dưng, Nhiếp Xuyên bị ấn cả người xuống, mặt suýt chút nữa đập cái bốp lên người Reese.
"Nếu em muốn đi học ở chỗ người khác, tôi sẽ để em cả đời khỏi phải học."
Ánh mắt Reese lạnh buốt, Nhiếp Xuyên rùng mình một cái, xoay người nằm xuống bên kia giường, quay lưng lại, rầu rĩ nói: "Chính là không muốn đi học ở chỗ người khác mà..."
Reese nghiêng người sang, ôm lấy Nhiếp Xuyên.
Mặc dù cậu có chút tức giận, nhưng mà nghĩ một chút vẫn là thôi đi.
Kỳ nghỉ chỉ còn lại có mấy ngày, hai người hầu như không rời nhau nửa bước.
Ngoại trừ thời gian ăn uống, chơi game với xem phim, thì Reese đều dính lấy Nhiếp Xuyên, hai người ngay cả bóng rổ cũng không thèm sờ đến.
Về chuyện Nhiếp Xuyên đòi ở phía trên, Reese cũng đã "Thỏa mãn" yêu cầu của cậu, lần đó đâm vào, cảm giác quả thực phải nói là vô cùng "Sâu sắc", Nhiếp Xuyên lại bị Reese làm cho phát khóc.
Nhưng mà da mặt Nhiếp Xuyên cũng đủ dày, cho dù có Reese vừa ôm cậu vừa hỏi: "Em bảo sẽ không khóc cơ mà? Sao nãy em lại khóc?"
Nhiếp Xuyên thản nhiên đáp: "Có giỏi anh lại vào sâu thêm tí nữa xem!"
Em cắn đứt anh!
Hậu quả là sau đó Nhiếp Xuyên có cầu xin Reese thả cậu ra như thế nào, Reese cũng không hề bị dao động.
Kỳ nghĩ Giáng sinh kết thúc, Nhiếp Xuyên với Reese ngủ thẳng đến tận khi chỉ còn ba tiếng nữa là máy bay cất cánh mới dậy thu dọn đồ đạc.
Đương nhiên là Nhiếp Xuyên ngồi ở trên giường nhìn Reese sắp xếp gọn gàng lại vali cho mình, sau đó mới uể oải bị Reese tha xuống giường.
Lễ Giáng sinh kết thúc đồng nghĩa với việc thi đấu sẽ lại tiếp tục, bọn họ chắc chắn không thể làm càn như bây giờ, muốn thế nào thì làm thế ấy nữa, bởi vì còn phải cân nhắc giữ thể lực để luyện tập và ra sân.
Ngồi trên máy bay, Nhiếp Xuyên liếc nhìn Reese đang ngồi bên cạnh một cái, cậu bỗng nhiên thấy có hơi lo lắng.
Rõ ràng là ở phương diện kia khả năng kéo dài của Reese rất tốt, cho dù Nhiếp Xuyên đã mệt bở cả hơi tai thì anh vẫn có thể tiếp tục, nghĩ đến chuyện trở lại ký túc xá, khôi phục sinh hoạt hai người, Nhiếp Xuyên đột nhiên cám thấy lo lắng cho sự sống chết của cái thắt lưng thân yêu nhà mình.
Nghĩ tời nghĩ lui, Nhiếp Xuyên lại ngẩn người, mãi đến khi bàn tay Reese xoa lên đỉnh đầu cậu, Nhiếp Xuyên mới hồi thần: "Em lại đang suy nghĩ miên man cái gì?"
"Em không nghĩ cái gì bậy bạ hết!"
"Không thật à?" Reese ghé sát lại chỗ cậu, thì thầm bằng âm lượng mà chỉ Nhiếp Xuyên mới có thể nghe được, "Sau khi trở về không thể thoải mái làm như vậy nữa.
Nhưng nếu lần này thật sự có thể giành được cúp vô địch, tôi sẽ cho em vào."
"Có thật không! Anh sẽ cho em đi vào thật à!" Nhiếp Xuyên kinh ngạc trợn mắt thốt lên.
Kết quả là hành khách xung quanh đều quay lại nhìn họ.
May là hai người đang nói tiếng Trung, không thì mất mặt chết mất!
"Chuyện tôi đồng ý với em, thì sẽ làm được." Reese giơ tay nhéo nhéo vành tai của Nhiếp Xuyên một cái, "Tranh thủ ngủ một lát trên máy bay đi.
Tối qua làm muộn như vậy, mắt em trông sắp không mở nổi nữa rồi."
"Ừm...!Buồn ngủ quá đi..." Nhiếp Xuyên vỗ vỗ miệng ngáp, sau đó nghiêng đầu ngủ.
Nghe Reese cũng nói là thi đấu không thể làm mấy cái này kia, cậu yên tâm rồi.
Xem ra, giữa cậu và Reese vẫn rất ăn ý!
Về đến ký túc xá, Nhiếp Xuyên cùng Reese quét dọn phòng một lượt, trải ga giường mới ra.
Reese đứng ở cạnh giường không biết đang nghĩ cái gì, Nhiếp Xuyên thì đã lăn một vòng bên trên, duỗi người vươn vai, thả lỏng thắt lưng mỏi nhừ của mình.
"Reese, anh đang nghĩ gì vậy?"
"Tôi đang nghĩ, mình có nên đổi sang một cái giường đôi không." Reese nói.
"Hả? Tại sao? Ghép hai giường đơn lại rộng rãi hơn nhiều mà! Có lăn qua lăn lại cũng không sợ bị rơi xuống đất!"
"Chính là vì em thích lăn qua lăn lại như vậy, có lúc nửa đêm muốn ôm em một cái cũng không biết em lăn đến chỗ nào rồi." Reese đáp.
"Em lăn qua lăn lại hồi nào!"
"Thế cái người vừa lăn lộn khắp giường kia là ai?"
Nhiếp Xuyên cạn lời.
Sau đó, cậu cũng bắt đầu vô thức cân nhắc đến tính khả thi của việc đổi một chiếc giường đôi.
"Cái kia, giường đôi gì đó hay là thôi đi...!Mọi người mà thấy mình chuyển một cái giường đôi vào trong phòng thì sẽ kỳ quái lắm!"
Lúc này Reese đang sắp xếp lại tủ quần áo của mình, anh dừng lại nhìn về phía Nhiếp Xuyên: "Đừng nói là từ nãy đến giờ em vẫn nghĩ về chuyện này đấy nhé."
"Đúng thế, làm sao vậy?"
Không phải là do anh khơi ra trước à?
"Tôi biết chuyện này là không thể, nên đã sớm không nghĩ nữa rồi."
Nhiếp Xuyên lần này phải gọi là sa mạc lời luôn.
Reese quay lại tiếp tục thu dọn đồ đạc, Nhiếp Xuyên nằm một hồi lại nhớ đến bức thư tình ký tên "V" kia.
Cậu nghiêng người, thò tay xuống gậm giường, sờ soạng một lúc lâu, cuối cùng cũng mò được phong thư kia ra.
Mặt trên đã phủ đầy bụi.
Nhiếp Xuyên khẽ thổi một cái, sau đó nhét nó vào trong túi quần, đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.
A, không thể tin nổi, thế mà có người lại viết thư tình cho mình! Cho dù không thể nhận lời đối phương, nhưng Nhiếp Xuyên vẫn muốn biết nội dung bên trong có phải giống như hôm trước Reese nói không!
Cậu ôm tâm tình kích động vạn phần, mở phong thư, run rẩy lấy lá thư bên trong, chậm rãi mở nó ra, sau đó hàng chữ được viết phía trên khiến Nhiếp Xuyên thiếu chút nữa phun ra một búng máu: Nếu em mở lá thư này ra, nhìn thấy tờ giấy này, tôi sẽ làm chết em.
Này rõ ràng là do Reese viết mà!
A a a! Lại bị Reese đùa giỡn nữa! Cái tên này tại sao không hở ra được chỗ nào thế!
Đúng lúc đó, cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra, Reese dựa vào cạnh cửa, nghiêng mặt nhìn Nhiếp Xuyên, trong giọng nói mang theo một tia trêu chọc: "Xem ra trận đấu ngày mai, em không định ra sân nhỉ."
Tay Nhiếp Xuyên run lên một cái, tờ giấy viết thư rơi trên mặt đất.
"Có anh thì có! Lá thư gốc anh để đâu rồi!" Nhiếp Xuyên bốc hỏa.
Đây là bức thư tình đầu tiên mà cũng có thể là duy nhất trong cuộc đời cậu đó!
"Ở trong này." Reese chỉ tay lên đầu mình, "Em đến giờ vẫn nhớ mãi không quên bức thư tình kia,định bắt cá hai tay đấy à?"
"Làm gì có chuyện! Thư tình là nơi gửi gắm tình cảm! Đó là bức thư tình đầu tiên cũng là cuối cùng của em đó!"
"Trước tiên, trong bức thư đó không có gửi gắm tình cảm gì hết, hơn nữa nội dung bên trong em cũng đã biết rồi.
Căn cứ vào trải nghiệm trong kỳ nghĩ lễ Giáng sinh vừa rồi, tôi cảm thấy, lấy năng lực kéo dài của em, thì rất khó để thỏa mãn cô nàng tên "Victoria" kia."
Nhiếp Xuyên sâu sắc cảm nhận được ác ý của Reese.
"Tiếp nữa, đó cũng không phải bức thư tình đầu tiên của em."
Hai mắt Nhiếp Xuyên từ từ trợn to, nói cách khác, cậu vẫn còn có bức thư tình vào đó nữa đã rơi vào bàn tay ác ma của Reese à? Thực ra cậu được hoan nghênh nhiều hơn trong tưởng tượng của chính mình đúng không?
"Cuối cùng, đó không thể là bức thư tình cuối cùng của em.
Nếu em thích được nhận thư tình như vậy, tôi viết cho em."
"Hả?" Nhiếp Xuyên mất một lúc vẫn chưa hiểu ra ý đối phương nói là gì.
"Nhưng mà ngày mai có buổi huấn luyện, chuyện "Làm chết em" kia vẫn nên giữ lại chờ đến ngày nghỉ đi." Reese quay người đi ra.
Nhiếp Xuyên âm thầm hạ quyết tâm: Mình nhất định phải sửa lại cửa phòng vệ sinh! Chắc chắn! Nhất định! Lập tức!
Mùa giải hàng năm vẫn tiếp tục, DK vẫn giữ vững danh