Lên xe buýt, Nhiếp Xuyên vẫn ngồi cùng một chỗ với Reese.
Reese tỏ ra vô cùng bình tĩnh, một tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, một tay khác ấn đầu Nhiếp Xuyên, để cậu tựa lên vai mình: "Ngủ một lúc đi.
Phải đi hơn hai tiếng nữa mới về tới trường."
Bình thường Nhiếp Xuyên sẽ nghiêng đầu ngủ không biết trời đất gì luôn, nhưng mà lúc này cậu lại không thấy buồn ngủ một chút nào.
Chỉ cần nhắm mắt lại, là hình ảnh lúc Reese bị thương lại hiện ra rõ mồn một trong đầu.
Trong lúc cậu nửa mê nửa tỉnh, xe đã về tới trường học.
Nhiếp Xuyên cõng Reese quay về phòng ký túc xá, Black Mount, Carlo và cả Ewing đều đi theo hai người.
Lúc Nhiếp Xuyên mở cửa ra, mới nhận ra chuyện kê giường sát lại với nhau của hai người bị lộ luôn rồi.
Nhiếp Xuyên thản nhiên để Reese ngồi lên trên giường, quỳ một chân xuống giúp anh cởi giày, sau đó lại lấy thuốc xịt tiêu sưng mà bác sĩ kê ra, phun cho Reese.
Carlo huýt sáo một tiếng: "Trời ạ, hai người các cậu ở cùng một phòng, ngày ngày tập luyện chung với nhau còn chưa đủ hay sao, ngay cả ngủ cũng phải ngủ cùng nhau nữa à?"
Nhiếp Xuyên bình thản nói: "Như vậy rất tốt mà, có lăn qua lăn lại cũng không sợ bị rớt xuống giường."
Ewing lơ đãng ngồi xuống cạnh giường, may mà chỗ cậu ta ngồi là bên giường của Nhiếp Xuyên, nếu không chắc lông mày Reese đã dựng ngược lên rồi.
"Lăn qua lăn lại chắc chắn là chỉ có cậu thôi, Reese thì đảm bảo ngủ rất nghiêm chỉnh cho coi."
Nhiếp Xuyên gãi gãi mũi, ha ha cười hai tiếng.
"Thực ra ba bọn tôi đến đây, là có chuyện muốn nói với cậu." Black Mount vẫn luôn trầm mặc lên tiếng nói.
"Các anh yên tâm, tôi đã tiếp nhận sự thực rằng Reese đang bị thương rồi, tôi sẽ..."
Nhiếp Xuyên còn chưa nói hết lời, Carlo đã cắt ngang cậu: "Tiếp thu sự thực này rất khó, kể cả đến giờ phút này, bọn anh cũng không thể tiêu hóa hết.
Nhưng chuyến chúng ta phải đương đầu với KSU mà không có Reese cũng là sự thật.
Đối với trận đấu ba ngày sau, ba người bọn anh đều có chung một nhận định."
"Nhận định chung gì cơ?" Nhiếp Xuyên ngẩng đầu lên.
"Bọn họ cần em thay thế tôi, chơi ở vị trí tiền phong hàng ngoài." Reese mở miệng nói.
Nhiếp Xuyên ngẩn ra, cậu nhìn về phía bọn Black Mount, không ngờ bọn họ thực sự gật đầu với lời Reese nói.
"Em chơi tiền phong hàng ngoài? Em vốn không có năng lực như vậy! Em..."
"Em nghĩ chơi ở vị trí tiền phòng hàng ngoài cần năng lực như thế nào?" Reese ngẩng đầu nhìn thẳng vào Nhiếp Xuyên.
"Tốc độ, khả năng cắt bóng cùng khả năng ghi điểm, đấu đối kháng..." Trong một chốc, Nhiếp Xuyên không nghĩ ra được cái gì cụ thể hơn nữa.
"Ngoại trừ Reese, cậu là người có tốc độ chuyền bóng nhanh nhất trong số chúng tôi." Ewing lên tiếng nói.
"Về phần cắt bóng, số lần cậu dẫn bóng cắt đến dưới giỏ hơn xa anh và Ewing." Carlo nói.
"Còn về năng lực ghi điểm, ngày hôm nay trong khi thi đấu với UJT, em đã thể hiện được nó rồi." Reese quay đầu nhìn Nhiếp Xuyên, "Cho đến giờ tôi vẫn nhớ cú Fadeaway kia của em...!Nhìn em...!Tôi có loại ảo giác mình vẫn đang được chơi ở trên sân."
Đáy lòng Nhiếp Xuyên cuộn trào, trong máu dường như có cái gì đó đang sôi sục.
"Về phần bắt bóng bật bảng, đó không phải yêu cầu bắt buộc đối với tiền phong hàng ngoài, huống hồ dưới rổ vẫn còn có tôi." Black Mount nói.
"Nhưng còn vị trí hậu vệ dẫn bóng thì sao?" Nhiếp Xuyên lo lắng.
"Không nên xem thường Peter, nếu không có em, người thay thế vị trí của Connor chính là cậu ta.
Hơn nữa, hôm nay em và Peter phối hợp cũng rất ăn ý." Reese đáp.
"Cho nên anh cũng hi vọng em chơi ở vị trí tiền phong hàng ngoài à?"
Nhiếp Xuyên vẫn nhớ trận một chọi một giữa Reese cùng Raven ở sân bóng trong kho hàng, lực bộc phát đó, tốc độ cùng kỹ xảo va chạm đó, ngay cả trong mơ cậu cũng không dám nghĩ tới có một ngày mình sẽ cứng đối cứng với Raven.
Chỉ riêng khả năng bộc phát dưới giỏ của Raven thôi, cậu đã không thể nào chống đỡ được rồi.
"Đúng thế." Ngón tay Reese chạm lên chóp mũi Nhiếp Xuyên, thuận theo sống mũi của cậu đi lên trán, khẽ xoa xoa, rồi lại ngay khi Nhiếp Xuyên bắt đầu lưu luyến độ ấm trên ngón tay mình thì rời đi, "Người hiểu tôi rõ nhất không ai khác ngoài em, hơn nữa tất cả những gì được tôi dạy cho, em đều có thể tái hiện lại một cách hoàn mỹ, thậm chí so với tôi còn xuất sắc hơn."
Nhiếp Xuyên nhìn sâu vào trong mắt Reese, đó là loại nhiệt độ nóng bóng đến mức khiến băng giá lập tức đạt đến điểm sôi
"Em...!Em nghĩ lại đã...!Em không chắc em có thể làm được không nữa..."
"Đừng lo lắng, cậu chỉ cần dùng tốc độ cùng sự linh hoạt của mình kèm chặt Raven Harvey là được, còn tranh đấu dưới rổ thì cứ để anh với Black Mount trông chừng cậu ta là được rồi." Carlo vỗ vỗ vai Nhiếp Xuyên.
"Được rồi, chúng ta đừng quấy rầy Reese nghỉ ngơi nữa, hơn nữa tôi nghĩ Reese nhất định còn rất nhiều lời muốn nói với Nhiếp Xuyên." Ewing vỗ tay một cái, lôi cổ áo Carlo kéo người đi.
Bọn họ ra khỏi phòng ký túc xá của Nhiếp Xuyên và Reese.
Lúc đi trên hành lang, Ewing vẫn một mực cúi đầu.
"Làm sao thể, Ewing?" Carlo hỏi.
"Tôi đoán, Nhiếp Xuyên khẳng đinh là còn luống cuống tay chân hơn so với chúng ta, tôi không biết bọn mình yêu cầu cậu ấy như vậy, đến cùng là có đúng hay không nữa..." Ewing nhỏ giọng nói.
"Tay chân luống cuống á, làm gì có chuyện đó? Ông không thấy mấy phút cuối ngày hôm nay cậu ấy thần dũng thế nào à! Jonathan và Manning liên thủ còn không kèm được cậu ấy kìa!"
"Nhiếp Xuyên và Reese từ trước đến nay vẫn phối hợp lẫn nhau để chuyền bóng tấn công.
Nhiếp Xuyên phụ trách dẫn bóng đến giữa sân, Reese phụ trách cắt bóng đến dưới giỏ ghi điểm.
Hiện giờ vị trí đảo lộn, mà cậu ấy lại mất đi Reese, người vẫn luôn tập luyện với mình, cảm thấy bất an cũng là chuyện đương nhiên.
Chỉ là giờ chúng ta nói trước cho cậu ấy biết dự tính của huấn luyện viên Gordon, cũng còn tốt hơn là để đến tận lúc thi đấu cậu ấy mới được biết...!Ít ta như vậy cậu ấy cũng có ba ngày để chuẩn bị tâm lý cho bản thân."
Lúc này Nhiếp Xuyên cũng thở ra một hơi, ngã vật xuống giường.
"Raven Harvey à? Em nghĩ đến cú slam dunk của anh ta thôi đã thấy hơi hốt rồi..."
Reese nghiêng người sang, nhẹ nhàng vén gọn