Là Tô Tình, cô vẫn mặc đồ như lúc ở bệnh viện, chỉ khác là bây giờ cô đã thay đôi giày cao gót thành một đôi dép màu hồng nhạt mà thôi.
Cô bình tĩnh nhìn hắn, ngay cả lời nói trong miệng cũng chẳng có chút khó khăn nào: “Gia Ngôn anh thật sự muốn kết hôn sao?”
Nghe thấy tiếng của Tô Tình, Tần Gia Ngôn trừng mắt không nhìn cô nữa, từ từ đứng thẳng người, không nói gì chỉ gật đầu nhẹ với Tô Tình một cái.
“Buổi sáng cô gái em gặp phải trong bệnh viện chính là vị hôn thê của anh sao?” Tô Tình lại hỏi.
Tần Gia Ngôn chẳng hé răng, chỉ gật đầu cô giống như lúc nãy vậy.
“Cô ấy thật xinh đẹp, hai người cũng rất xứng, em vừa tình cờ nhìn thấy anh và cô ấy mua nhẫn, là nhẫn cưới đúng không? Khi nào thì hai người tổ chức đính hôn? Khi nào thì cưới?”
Tần Gia Ngôn nghe Tô Tình hỏi một hồi, trong lòng hắn không phải không tức giận. Lúc đó hắn muốn dẫn cô đi, cô không chịu đi, bây giờ hắn đã có một cuộc sống mới rồi, cô lại đến hỏi hắn nhiều như vậy là có ý gì?
“Cô ấy vô cùng tốt….” Tần Gia Ngôn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, không chờ Tô Tình nói gì mà hắn lại cắt ngang cô: “…..Tôi thiểu cô ấy sẽ kết hôn với tôi, cũng không nghĩ để tôi là một tình nhân bí mật của cô ấy, chúng tôi đi trên con đường lớn một cách quang minh chính đại, cho dù là ở phương diện nào, cô ấy đều tốt vô cùng.”
Tô Tình còn muốn hỏi tiếp đành phải dừng lại, cô nhìn ánh mắt của Tần Gia Ngôn, rõ ràng vẫn trầm tĩnh như nước, nhưng không hiểu sao lại có một loại đau thương không thể nói được tràn ra ngoài.
Trong lòng Tần Gia Ngôn bén đau, hắn tinh tường cảm nhận được trái tim của mình lúc này bắt đầu trở nên mềm nhũn.
Hắn thật sự mình suy nghĩ vớ
vẫn lần thứ ba, không dám ở lâu liền quay người ra khỏi nhà vệ sinh.
“Gia Ngôn!” Tô Tình lại gọi tên hắn lần nữa.
Bước chân của Tần Gia Ngôn chậm lại, lại như không nghe thấy, đến khi hắn thật sự sắp ra khỏi nhà vệ sinh, Tô Tình lại gọi lần nữa: “Gia Ngôn!”
Hắn theo bản năng muốn dừng lại, nhưng đúng lúc đó điện thoại trong túi hắn lại reo, là Hạ Y gọi điện thoại đến.
Hắn hầu như không có chút chần chừ nào liền bắt máy.
“Gia Ngôn, anh ở đâu, nhẫn gói xong rồi, em đi tìm anh!” nghe giọng nói mềm mại ngọt ngào của Hạ Y, Tần Gia Ngôn dùng sức hạ hỏa những tức giận mà nãy giờ Tô Tình gây ra cho hắn, nhẹ giọng nói: “Không cần đâu, em ở đó chờ anh, anh đến ngay.”
Nói xong, Tần Gia Ngôn vừa cúp máy vừa rời khỏi nhà vệ sinh, không quay đầu lại.
Đợi đến khi tiếng bước chân của hắn hoàn toàn biến mất, Tô Tình mới nhìn chằm chằm hai bàn tay mình, nhẹ giọng nói: “Tần Gia Ngôn, em gọi anh lại là muốn nói vối anh một câu, chúc anh hạnh phúc!”
Nhưng hôm nay em mới biết, thì ra anh đã đi xa em đến vậy, một câu chúc phúc anh cũng chẳng cần ở em.
Tô Tình khẽ thở dài một hơi, đưa tay sờ bụng mình một lúc lại trố mắt đứng đó một lát, mới cất bước rời đi.
Cô đi ra, đúng lúc nhìn thấy Tần Gia Ngôn và vợ chưa cưới của hắn vào thang máy.
Truyện convert hay :
Nghịch Thiên Chí Tôn