Người khác nếu nghe thấy những lời này, chắc chắn sẽ không thể từ chối, nhưng dù Tần Chỉ Ái cầm hợp đồng chính thức trong tay, cô cũng sẽ không ký tên, nhưng vẫn nhận lấy, cười khẽ với Tiểu Vương: “Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Kết quả, Cố Dư Sinh và Tiểu Vương còn chưa hỏi kết quả sau khi “suy nghĩ thật kỹ” thế nào rồi, cô đã chủ động đưa hợp đồng tới, nói cho bọn họ biết kết quả của cuộc suy-nghĩ-thật-kỹ của cô.
Chuyện này xảy ra một ngày trước giao thừa.
Gần đây không biết xảy ra chuyện gì, từ sau khi cô đi Hàng Châu, mỗi ngày dù thân thể mệt mỏi đến mức mềm nhũn nhưng vẫn luôn cảm thấy như ngủ không đủ.
Vì phải đi làm, mỗi ngày Tần Chỉ Ái đều để báo thức, nhưng buổi sáng hôm đó nếu Tần Gia Ngôn không gọi điện thoại tới khiến cô thức dậy thì chắc đồng hồ báo thức không đánh thức được cô, khiến cô trễ giờ đi làm.
Tần Gia Ngôn gọi điện thoại tới hỏi ngày mai mấy giờ cô xuống Hàng Châu, cậu ấy sẽ sắp xếp ra đón cô.
Cô nói thời gian trên vé tàu xong, Tần Chỉ Ái vội liếc nhìn thời gian một chút, phát hiện còn nửa tiếng nữa là đến giờ cô phải có mặt ở công ty, liền vội vã cúp máy, mặc quần áo chỉnh tề, chạy đến nhà vệ sinh.
Lúc đánh răng, cô không biết có phải do ăn uống không điều độ hay không, có chút buồn nôn, lúc súc miệng được một nửa, liền bỗng nhiên ọe một cái.
Lúc đó thời tiết rất tốt, trời xanh mây trắng, mùa đông ở Bắc Kinh thường có mưa tuyết nhưng lúc này lại không như vậy.
Có thể là do thời tiết tốt, tâm trạng của Tần Chỉ Ái cũng không tệ lắm, cô mang giày cao gót năm centimet, bước đi như bay vào tàu điện ngầm, sau đó quét thẻ điểm danh ở công ty, ngồi trong bàn làm việc.
Bình thường công việc buổi sáng thường khác bận nên thời gian cũng vì vậy mà trôi qua rất nhanh.
Buổi trưa cô và mấy đồng nghiệp ăn trưa cùng nhau ở nhà ăn, có phần thịt kho tàu cô rất thích ăn, gần đây nhất sức ăn của cô ngày càng lớn, ngồi trước bàn ăn, cầm đũa, gắp một
miếng thịt, vừa mới bỏ vào bụng, cô còn chưa nhai, dạ dày đã bỗng nhiên nổi lên cảm giác buồn nôn giống như lúc đang đánh răng buổi sáng.
Có điều cũng chỉ bùng lên một cái chứ không duy trì lâu như cảm giác khó chịu lúc sáng.
Tần Chỉ Ái ăn ba phần tư thức ăn, trở lại tầng cao nhất, dạ dày lại bắt đầu lăn lộn, cô chạy vào nhà vệ sinh, hai tay chống bồn cầu, nôn sạch toàn bộ những gì mình đã ăn lúc nãy.
Tần Chỉ Ái từ nhà vệ sinh đi ra, tự rót cho mình một ly nước, uống nửa ly, cả người mới cảm thấy thư thái một chút.
Buổi sáng cô đã làm hầu hết những việc phải làm, lúc chiều chưa tới nửa tiếng đồng hồ, cô đã hoàn thành tất cả những việc phải làm trong ngày rồi.
Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, Tần Chỉ Ái vốn chỉ muốn nằm trên bàn một chút, nhưng không ngờ lại ngủ thiếp đi.
Cô ngủ rất say, khi tỉnh lại, cũng đã gần đến giờ tan tầm.
Những tầng dưới đã có người lục tục ra về, có vài đồng nghiệp tụ tập lại tán gẫu.
“Từ khi trong công ty có chính sách chỉ sinh hai con, gần đây nữ nhân viên trong công ty chúng ta có thai ngày càng nhiều.”
“Lại là ai có thai?”
“Trưởng phòng tài vụ Trương Lỵ mang thai đó, ngày hôm qua vừa mới đi siêu âm, đã sinh một cặp song thai rồi, giờ lại có một đứa nữa trong bụng kìa.”
“Kinh nguyệt của tôi trễ một ngày, tôi cũng có chút lo lắng, làm ơn đừng là mang thai…”
Tần Chỉ Ái vừa mới tỉnh ngủ, đại não có chút ngơ ngác, khi nghe đến hai chữ KINH NGUYỆT liền nắm chặt con chuột, tay run lên.
Truyện convert hay :
Cực Phẩm Tiểu Thần Y