“Tôi vốn cho rằng tôi chỉ có thể gặp anh ấy một chút như vậy thôi, nhưng không ngờ ông trời giống như cho tôi chơi trò hack life vậy, biến tôi trở thành thư ký của anh ấy khi tôi nhận lời mời thực tập của một công ty.”
“Có điều, hiện giờ đã qua ba tháng, tôi đã kết thúc đợt thực tập, tôi không thể tiếp tục ký hợp đồng chính thức được nữa vì vậy lúc tôi viết thư này cho anh, tôi đã không còn liên lạc gì với anh ấy nữa rồi.”
“S Quân, anh hỏi tôi anh ấy là người đàn ông như thế nào sao?”
“Ừm…”
Tần Chỉ Ái dừng bút, ngoẹo cổ, nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy trường học A, lại nhớ đến lần đầu tiên cô gặp hắn.
Sau giờ ngọ, mùa hạ nóng bức, ánh mặt trời tươi sáng, cô mang theo valy nặng nề vất vả nhấc lên từng bậc thang, lúc hắn đi ngang qua lại tiện tay ôm lên, cũng không nhìn đến cô, cùng mấy người bạn rời đi, cô ngẩng lên nhìn, đập vào mắt cô là một học sinh nam cao gầy.
Thời gian trôi qua, thoáng cái đã 10 năm trôi qua rồi, mỗi khi nhớ lại hình ảnh này, trong lòng cô lại có chút kinh diễm.
Có thể là do đột nhiên nhớ tới chuyện xưa, mặt Tần Chỉ Ái lại trở nên ấm áp.
Cô cắn bút, suy nghĩ trong chốc lát, lại tiếp tục viết.
“Anh ấy rất cao, đẹp trai, còn nhớ năm đó lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy, trong đầu chỉ có một ý nghĩ là trên đời này chẳng có phong cảnh nào đẹp hơn anh ấy cả.”
“Thế nhưng vì tính cách trời sinh của anh ấy, anh ấy luôn cho người ta một cảm giác chán ngán.”
“Anh ấy có thời gian giống như anh vậy, làm quân nhân, có một giấc mộng sơn hà rất cao cả, anh rất sạch sẽ, giống như bạch mã hoàng tử vậy, nhưng miệng của anh ta rất xấu.
“Anh ta gọi tôi bằng một cái biệt danh rất đáng ghét: Tiểu Làm Tình.”
“Anh ấy còn có nhiều thói quen rất xấu nghiện thuốc là rất nặng, tính khí rất xấu, người lại rất dữ…”
“Anh ấy có một cái tên rất dễ nghe,…” Tần Chỉ
Ái dừng bút một chút, do dự trong chốc lát, không dám viết họ tên, chỉ viết tên Cố Dư Sinh: “Tên là Dư Sinh.”
“S Quân, anh nói tôi và anh ấy có thể gần nhau, có thể hiểu nhau không?”
“Tôi rất cảm ơn lời chúc phúc của anh, thế nhưng,S Quân, tôi và anh ấy sẽ không có cơ hội.”
“Bởi vì tôi…”
Tần Chỉ Ái viết đến đây, mắt lại hồng lên.
Cô đọc lại thư một lần từ đầu đến cuối, xác định không có vấn đề gì, gấp thư lại, bỏ vào phong bì, dán tem, sau đó cầm trà mật ong lên ngồi yên tĩnh một lúc lâu, mới điều chỉnh lại tinh thần vì viết một đoạn văn mà trong lòng phập phồng lăn lộn, lúc này mới đứng dậy, tính tiền, cầm thư rời khỏi quán café.
Đem thư bỏ vào hòm thư cạnh trường, Tần Chỉ Ái quay lại trường học, còn chưa tìm thấy Hứa Ôn Noãn, đã nhận được tin nhắn của Hứa Ôn Noãn.
Tần Chỉ Ái ngồi ở vòi phun nước trước lối vào cửa chính, đợi khoảng năm phút, nhìn thấy Hứa Ôn Noãn khoan thai đi đến.
Trên mặt Hứa Ôn Noãn vẫn còn dấu vết vừa mới khóc xong, nhẹ nhàng cười chạy đến bên cạnh Tần Chỉ Ái, kéo cánh tay của cô, ngoẹo cổ, líu ra líu ríu cùng cô bước ra khỏi trường, cô mở miệng, hầu như không có gì khác biệt: “Tiểu Ái, chúng ta đi dạo đi, cũng đã lâu mình không mua đồ rồi! Sau khi đi dạo phố xong chúng ta lại đi xem phim, lâu rồi mình không đi hát, muốn hát quá! Có điều trước khi làm những chuyện này, chúng ta phải làm một bữa tiệc lớn mới được!!”
Truyện convert hay :
Xuyên Qua Thập Niên 70 Chi Nông Gia Quân Tẩu