Hơn một tháng trước đây, hắn vì Tiểu Phiền Toái mà sau rượu mất đi lý trí ngủ với cô, lại còn giả vờ như không biết gì, lựa chọn cách phụ cô.
Thời gian đó, cô đối với hắn đầy thâm tình, mà hắn lại chỉ mang đến cho cô đầy rẫy những thương tổn.
Cả đời hắn động tâm ba lần, nhưng chỉ yêu một người, nếu có thể, hắn thật sự muốn giữ cô bên cạnh cả đời.
Nhưng nhiều lúc, có rất nhiều chuyện khiến người ta dở khóc dở cười.
Hắn hiểu ra mọi chuyện, nhớ ra tất cả, biết mọi thứ, nhưng cũng là lúc cô quay lưng rời đi.
Giống như tám năm trước, lúc cô chủ động mời hắn xem phim, nếu như ngày đó hắn không bị ba đánh phải nhập viện, nếu ngày ấy hắn đến chỗ hẹn, hay là vào lúc ấy hắn và cô ở bên nhau, hay là hắn từ bỏ giấc mộng của bản thân vì cô, nhưng hắn cũng không thể làm như vậy.
Giống như một năm trước, cô đến Thượng Hải tìm hắn, hắn đã biết cô là Lương Đậu Khấu giả, họ đã hẹn rõ ràng thời gian địa điểm, nhưng hắn cũng là một người lính, tín ngưỡng đó đã thấm vào tận xương tủy, khiến hắn cứu người, khiến hắn lần nữa bỏ lỡ cô, hắn cũng không thể không cứu cậu bé kia, lại vì vậy mà bỏ qua cô.
Hay là thật sự như cô nói vậy, cô thì thâm tình, nhưng hắn thì không có duyên.
Không có duyên là hắn không có duyên với cô.
Chỉ là cuối cùng, hắn không nỡ.
Dù sao hai người cùng nhau, yêu nhau quanh quẩn nhiều năm như vậy rồi.
Nhưng hắn lại mang đến cho cô quá nhiều tổn thương, có lỗi với cô nhiều lần như vậy, bây giờ cô đang bắt đầu cuộc sống mới, hắn còn có tư cách để quấy rối cô sao?
Cố Dư Sinh ngồi trên bàn làm việc hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, khiến cổ họng của hắn lại khô khan đau đớn, hắn ngồi thẳng người, lấy một tờ giấy sạch sẽ trên bàn viết thư
hồi âm cho Tiểu A.
Không buông tay hoàn toàn được, vậy thì tranh thủ một lần đi.
Chỉ cần cô có chút không chắc chắn về bắt đầu kia, hắn nhất định sẽ giành cô về phía mình.
Có thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cũng có thể là đột nhiên hắn lại hút quá nhiều thuốc, Cố Dư Sinh không chịu nổi, đầu óc có chút chậm, hắn cầm bút, vắt óc suy nghĩ một lúc lâu mới miễn cưỡng viết vài chữ tán dóc.
Hắn thấy giao đãi như vậy là đủ rồi, mới viết đến những lời thật sự trong đáy lòng mình.
“Tiểu A, người cô đã dùng hết tuổi thanh xuân để yêu, có thể dễ dàng buông tay được sao?”
“Tiểu A, cô tìm được cuộc sống mới của riêng mình, tôi mừng cho cô, qua thư của cô, tôi cảm nhận được người đó thật sự rất quan trọng.”
. . . . .
Thứ hai, Tần Chỉ Ái nhận được thư.
Chỉ còn chờ ngày xuất ngoại, cô rảnh đến nỗi không có gì để làm.
Sắp đến tháng ba, gió xuân ôn hoàn, cây cối tốt tươi, đi ra từ cục xuất nhập cảnh, Tần Chỉ Ái nhìn bầu trời tươi đẹp, liền đi đến thành phố A.
Trường học ở thành phố A đã mở, Tần Chỉ Ái nghe thấy tiếng bước chân trong phòng học.
Trên sân trường, có hai lớp đang học thể dục, còn có hai học sinh từ trong lớp lén chạy ra ngồi vào hàng.
Qua cửa kính phòng thí nghiệm trong suốt, cô còn có thể nhìn thấy học sinh trong đó đang nhìn giáo viên làm thí nghiệm, hưng phấn mà chăm chú nhìn thí nghiệm hóa học.
Truyện convert hay :
Tiên Tôn Trở Về