Cảm xúc chân thật như vậy, trong miệng là mùi vị của nước mắt, khiến não đang từ từ hoạt động của hắn xác định, hắn không nằm mơ.
Tim sắp ngừng đập, bỗng nhiên lại có dấu hiệu đập lại, một lần lại một lần, lần sau lại càng mạnh hơn lần trước.
Tuy rằng cả người đều đau đớn nhưng ý thức của hắn ngày một tỉnh táo.
Cô không phải lên máy bay rồi sao? Tại sao còn ở đây?
Còn ở bên cạnh hắn, khóc đến đứt ruột đứt gan như vậy?
Nước mắt của cô chảy vì hắn sao? Vừa rồi cô kinh hoảng như vậy, gọi tên hắn lớn như vậy, vì sợ hắn sẽ chết sao?
Trong thế giới đen kịt bỗng nhiên có một vệt sáng.
Cố Dư Sinh nghĩ, cảm giác lúc này của mình chính là như vậy.
Một loại cảm giác vừa ấm áp lại vừa yêu thương bao phủ trái tim của hắn, để hắn cảm thấy toàn thân đều có tràn đầy sức mạnh, sức mạnh để sống tiếp.
A… thì ra, tình cảm sâu đậm đến tận xương tủy, lại là như vậy.
Người kia bước đi, cả thế giới chỉ còn lại tuyệt vọng.
Người kia quay lại, hy vọng lại bay khắp trời.
Tiểu Làm Tình, em gào khóc nhiều như vậy, rốt cuộc trong lòng em vẫn có anh phải không?
Tiểu Phiền Toái, bây giờ em cuối cùng cũng yêu anh, cho dù đến bây giờ, vẫn không quên được anh, đúng không?
Tiểu Ái, em biết giờ phút này trong lòng anh đang nghĩ gì không?
Anh nghĩ, tình yêu chính là thứ tốt đẹp nhất, mà anh sẽ vì em mà trân trọng quãng đời còn lại của mình.
Cô đang khóc, nhưng hắn nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô, khóe môi lại hơi cong lên.
Hắn muốn giơ tay lên, muốn lau đi nước mắt trên mặt cô, chỉ tiếc hắn đã dùng toàn bộ sức lực để mở mắt rồi, bây giờ hắn không còn sức để lau nước mắt cho cô nữa.
A… ngoại trừ lau nước mắt, hắn còn rất muốn hỏi cô một câu, sao cô lại tới đây? Cô ở lại vì hắn sao? Nhưng cố gắng động môi bao nhiêu lần, hắn vẫn không thể phát ra tiếng.
Đến cuối cùng, hắn chẳng còn chút sức lực nào, cười thật nhẹ, không dễ để người khác nhìn thấy.
Theo nụ cười của hắn, lại có vết máu chảy ra từ khóe môi hắn.
Tần Chỉ Ái khó khăn lắm mới có thể dừng khóc.
Miệng cô động tới động lui, vì cổ họng gào khóc đến hư rồi, chỉ có thể phát ra những âm thanh vỡ vụn, hắn cũng không biết cô đang nói gì, nhưng hắn có thể cảm giác được cô đang rất sợ.
Cố Dư Sinh nhìn Tần Chỉ Ái, cảm giác như mình đang nhìn thấy
toàn bộ những hình ảnh tốt đẹp của thế giới này.
Khóe môi hắn càng cười lớn hơn, càng lúc càng lớn, cuối cùng thành một nụ cười rõ ràng.
Nếu có sức lực, hắn thật sự rất muốn cười ra tiếng, cười haha.
Khóe môi lại chảy rất nhiều máu, càng vì hắn nằm mà máu càng chảy ngược lên, khiến hắn bị sặc, ho khan một tiếng, lại ho mạnh hơn phun máu ra ngoài.
Cô đã khóc đau khổ lắm rồi, nhìn thấy hình ảnh này càng sợ đến choáng váng hơn, cô giật mình, quên khóc, qua một lúc lâu mới đưa tay, lau máu trên khóe môi hắn.
Đầu ngón tay của cô chạm vào người hắn, hắn có thể tinh tường cảm giác được tay cô đang run rẩy.
Cô bị hắn làm cho sợ rồi sao?
Tuy rằng hắn rất vui vẻ nhưng mà cô quan tâm lo lắng như vậy, hắn cũng không muốn hù cô nữa.
Hắn cắn răng buộc mình phải giơ tay lên, năm tay lấy tay cô, hắn biết hắn không thể nói gì, trong đầu liền nghĩ một chút, mới nói tóm tắt: “Về Hàng Châu…”
Hắn không biết khi nào mình có thể tỉnh lại, sợ ông lại tỉnh trước hắn, lại gặp cô, gây khó dễ cho cô, bị Lương Đậu Khấu giựt dây phía sau làm hành động gì đó.
Ba chữ này bật thốt lên xong, hắn giật giật môi, sức nắm chặt tay của cô lại tan rã, bởi vì không còn một chút thể lực nào, bắt đầu buông lỏng, môi và mặt hắn đều trắng xám.
Hắn biết một giây sau có thể hắn sẽ ngất đi, hơn nữa hắn còn có thể nghe thấy tiếng của xe cứu thương cách đó không xa, hắn còn có một câu cần phải nói với cô, hắn thở hổn hển một lúc lâu, mới nhỏ giọng vất vả nói: “Chờ anh tỉnh lại.”
Truyện convert hay :
Xuyên Nhanh: Nữ Xứng, Bình Tĩnh Một Chút