Con cái có sức ảnh hưởng rất lớn đến mẹ, Tần Chỉ Ái nghe Cố Dư Sinh hỏi như vậy, cũng dần dồn sự chú ý của mình vào tấm hình siêu âm, cô vừa quan sát vừa chỉ vào hình, do dự nói: “Đây mới là miệng chứ?”
“Là ở đây sao? Sao anh lại có cảm giác là chỗ này?”
“Không phải âu, hay là, hay là ở đây ha?”
“Tiểu Ái, chỗ em chỉ là chính giữa của con, miệng của con không thể nằm ở chỗ này được, chính là chỗ này, sao có thể là ở chính giữa, có thể nói là mông còn tạm chấp nhận được…”
“Cố Dư Sinh, anh nói con chúng ta có miệng ở mông sao?”
“Anh không có ý này…” Hai người họ đi đến cửa bệnh viện để chờ Tiểu Vương đón, nhưng lời trong miệng còn chưa nói hết bỗng nhiên Cố Dư Sinh như nhận ra điều gì, liền quay người, liếc mắt nhìn sau lưng, bỗng một chiếc xe chạy thẳng đến hướng của Tần Chỉ Ái, hắn hầu như không có thời gian suy nghĩ gì liền kéo cô vào lòng, tránh qua một bên.
Hai người họ còn chưa đứng vững, xe đã nhanh chóng xẹt qua, lái vào dòng xe cộ phía trước.
Bởi vì quá hoảng hốt, lồng ngực của Cố Dư Sinh có chút chập chùng, hắn cầm lấy bả vai Tần Chỉ Ái thật chặt, cúi đầu, kiểm tra thân thể của cô: “Không bị thương ở đâu chứ?”
Sắc mặt của Tần Chỉ Ái trắng bệch hơn Cố Dư Sinh rất nhiều, cô thở gấp một chút mới miễn cưỡng nói: “Không…”
Tiểu Vương đứng cách đó không xa đúng lúc nhìn thấy một màn như vậy, nhảy dựng lên: “Cố tổng…”
Vừa kêu lên, Tiểu Vương liền nhìn đến tay của Cố Dư Sinh: “Cố tổng, anh bị thương kìa!”
Tần Chỉ Ái nhìn theo tầm mắt của Tiểu Vương, thấy rìa ngoài cánh tay của hắn có máu chảy ra: “Dư Sinh…”
“Không sao!” Cố Dư Sinh nhìn thấy Tần Chỉ Ái không có vấn đề gì mới từ từ bình tĩnh một chút, hắn chỉ nhàn nhạt trả lời cô, sau đó mở khuy tay áo ra, cuốn tay áo lên, nhìn thấy
chỉ là một vết trầy nhẹ, không có gì đáng lo, liền lấy khăn giấy từ Tiểu Vương, lau qua một hồi, liền kéo vai Tần Chỉ Ái mới nói với Tiểu Vương: “Lên xe đi.”
Đi đến trước xe, Cố Dư Sinh liền tự mình mở cửa xe cho Tần Chỉ Ái, lúc cô lên xe rồi, hắn mới quay đầu nhìn về phía hướng chiếc xe lúc nãy chạy, lúc này đã không còn thấy khói xe.
Chờ Tần Chỉ Ái lên xe xong, Cố Dư Sinh đóng cửa xe, vòng qua bên kia, nhưng lại không nhanh chóng lên xe mà lại gọi Tiểu Vương đang chuẩn bị vào xe.
Tiểu Vương thấy toàn bộ cửa xe đã đóng lại, biết Cố Dư Sinh có chuyện chỉ muốn nói với mình, liền nhẹ giọng đến mức nhỏ nhất: “Cố tổng.”
Cố Dư Sinh đọc một biển số xe: “Cậu đi tra xem chiếc xe vừa nãy là của ai.”
Chiếc xe lúc nãy chỉ là quẹt ngang qua một cái, vậy mà Cố tổng cũng có thể nhìn thấy biển số mà nhớ được.”
Tiểu Vương âm thầm khâm phục: “Vâng, Cố tổng.’
. . . . . .
Bắc Kinh xuân về hoa nở, mấy ngày nay hiếm khi thời tiết lại tốt như thế nào, mấy ngày nay Cố Dư Sinh không cần phải đến công ty, thấy thời gian còn sớm, lúc trên đường lái xe về nhà liền đề nghị đi dạo trung tâm thương mại.
Cách ngày sinh còn sớm nhưng Tần Chỉ Ái lại nghĩ đến mấy ngày nữa bụng của cô to hơn, mặc quần áo cũng không vừa, nên từ bây giờ chuẩn bị là vừa nên liền gật đầu đồng ý.
Cố Dư Sinh để Tiểu Vương dừng xe ven đường, lấy chìa khóa xe từ Tiểu Vương xong, mới dẫn Tần Chỉ Ái vào trung tâm thương mại.
Truyện convert hay :
Nghịch Thiên Cửu Tiểu Thư: Đế Tôn, Đừng Chạy!