“Có gọi xe cấp cứu chưa?”
“Gọi rồi…”
“Vậy ở bệnh viện nào?”
. . . . . . . .
Sau khi cúp máy, Tần Chỉ Ái vén chăn lên, nhanh chóng xuống giường, mặc quần áo tử tế, sau đó cầm túi tiền và điện thoại di động vội vã chạy xuống lầu, chặn một chiếc xe taxi, liền đến bệnh viện Cố lão gia nằm.
. . . . . .
Lúc Tần Chỉ Ái đến nơi, Cố lão gia đã được đưa vào phòng cấp cứu rồi.
Má Trương hỏi Tần Chỉ Ái cô đã báo cho Cố Dư Sinh chưa, Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn thời gian, rạng sáng một giờ.
Vào buổi tối, hắn có gọi điện thoại cho cô, lúc đó cũng là 10 giờ, cách điện thoại cô còn có thể nghe tiếng hắn đang gõ bàn phím.
Mười giờ rưỡi, cô đi ngủ.
Sau khi ngủ, cô lại nhận được một tin nhắn của hắn, là sau khi cô lên xe taxi mới nhìn thấy, hắn gửi tới lúc 10h50: “Ngủ ngon.”
Sau khi hắn bay chuyến bay sớm đến Thượng Hải, bận rộn cả ngày rồi, lúc này chắc là chỉ mới ngủ được một chút, bên này tình hình của ông vẫn không nghiêm trọng lắm, chỉ sợ cô gọi điện thoại đến lại làm hắn phải bay về suốt đêm, như vậy thì quá dằn vặt hắn rồi… Tần Chỉ Ái suy nghĩ một chút, vẫn cất điện thoại di động đi, mới cười yếu ớt nói với má Trương: “Chắc là Dư Sinh chắc là rất bận rộn, bây giờ không nên quấy rầy anh ấy…”
Má Trương ngẫm lại cũng thấy đúng, gật gù nói: “Vâng.”
. . . . . . .
Cố lão gia cũng không có gì đáng ngại lắm, có thể là cảm ho nên mới sốt cao.
Sau khi bác sĩ truyền nước biển cho ông xong, rời khỏi phòng bệnh.
Má Trương nhìn thấy Tần Chỉ Ái mang thai, muốn để cô về nghỉ ngơi nhưng Tần Chỉ Ái lại lắc đầu từ chối.
Má Trương lớn tuổi, hầu ờ một bên giường có chút chịu không nổi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, vì ngủ ngồi nên tư thế của bà không được thoải mái, lúc bà tỉnh
lại một lần, lại thấy Tần Chỉ Ái đang ngồi yên lặng một mình trên giường bệnh, đang giúp Cố lão gia điều chỉnh tốc độ nước biển, khiến nước chảy chậm lại.
Má Trương nhìn Tần Chỉ Ái một lúc, lại nhắm hai mắt lại.
Mãi đến hừng đông, má Trương mới mở mắt ra, nhìn trong phòng là hình ảnh Tần Chỉ Ái đang giúp Cố lão gia đắp lại chăn.
Má Trương hắn giọng một cái, Tần Chỉ Ái nghe thấy mới quay đầu, cười ấm áp: “Dậy rồi?”
“Chào Tần tiểu thư.” Má Trương đứng lên, vừa định thử Cố lão gia có hạ sốt hay không, đưa tay ra còn chưa đụng đến trán của Cố lão gia, Tần Chỉ Ái đã mở miệng: “Đã hạ sốt, bốn giờ sáng đã hạ sốt nhiều rồi.”
Bốn giờ sáng? Vậy chẳng lẽ cô đã thức cả đêm không ngủ sao?
Má Trương trừng mắt nhìn otca vài lần, còn chưa nói gì, Tần Chỉ Ái liền chỉ vào bình thủy trên bàn, lại nói: “Tối qua tôi có nhắn tin cho quản gia, sáng sớm bà đã nấu cháo mang đến đây rồi.”
“… Lúc nãy bác sĩ tới nói ông ngủ đủ thì sẽ tỉnh lại, bây giờ đã hơn 7 giờ, có thể lát nữa ông sẽ tỉnh lại rồi…”
Tần Chỉ Ái dừng một chút, ôm túi: “Bà tỉnh rồi, tôi đi trước đây…”
“Tần tiểu thư, không chờ đến khi Cố lão gia tỉnh lại rồi mới đi sao?”
“Cả đêm tôi chưa ngủ, hơi mệt…” dừng lại một chút, Tần Chỉ Ái còn nói: “…Buổi tối chờ ông ngủ bà có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi đến thay ca cho bà. . .”
Nghe đến đó, má Trương có thể mơ hồ hiểu ý của Tần Chỉ Ái.
Cô biết Cố lão gia không thích mình nên chờ Cố lão gia ngủ thì mới đến chăm sóc ông…
Truyện convert hay :
Tiên Võ Đế Tôn