Cô theo bản năng lùi về phía sau một bước, sau đó trong tay Ngô Hạo lại là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo.
Ngày đó tuyết rơi rất lớn, toàn bộ thế giới đều biến thành màu trắng tinh khiết, trên tóc Ngô Hạo cũng có vài bông tuyết mỏng manh bay lất phất xuống vai hắn.
Hắn ngước nhìn cô, ánh mắt thâm tình nói: “Ôn Noãn, anh yêu em, làm vợ anh nha?”
. . . . . .
Hứa Ôn Noãn ngồi trong quán rượu nhớ lại những chuyện này, liền dời tầm mắt khỏi cửa sổ, nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, lông mi dài và dày khẽ nhúc nhích, liền có một giọt nước mắt lăn xuống, rơi vào ly rượu, tạo nên những vòng tròn trong ly.
Cô giơ tay che đôi mắt đẫm lệ, bưng ly rượu trước mặt lên, mí mắt cũng cũng không chớp nữa, chỉ uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, sau đó cầm chai rượu lên tiếp tục rót thêm vào ly.
Hứa Ôn Noãn cũng không biết mình đã rót bao nhiêu, uống như thế nào, chỉ biết đến cuối cùng, cô đều cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Mơ mơ màng màng đi ra khỏi quán rượu, gió mùa đông thổi vào mặt khiến đầu óc choáng váng của Hứa Ôn Noãn tỉnh táo lại một chút, cô bước lảo đảo đến ven đường.
Cô quên chỗ cô đứng là khu vực dành riêng cho người đi bộ, ngồi xổm ở ven đường cũng không bao giờ bắt nổi một chiếc taxi.
Bên cạnh có rất nhiều người qua lại những người nam tính một chút thì sẽ nhìn sơ qua cô một cái, thậm chí còn có những người đến trước mặt cô hỏi thăm: “Tiểu thư, cô có cần tôi giúp gì không?”
Hứa Ôn Noãn miễn cưỡng xua tay một cái, không nói gì, chôn mặt vào đầu gối, trong khí trời rét căm căm, lại ngồi một chút nữa, sau khi biết mình say đến rối tinh rối mù, mới run rẩy lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Cô không nhìn thấy rõ màn hình, chỉ bấm bậy một lúc lâu, lại bấm vào một dãy số.
Đợi
đầu dây bên kia bắt máy xong, trong điện thoại lại có một giọng nói ấm áp quen thuộc: “Ôn Noãn?”
Hứa Ôn Noãn vắt óc suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra đây là giọng nói của ai, sau đó liền hỏi: “Có thể đến đón em không?”
“Ôn Noãn, em ở đâu?”
“Em ở quán bar…” Cô cố gắng ngước lên nhìn biển hiệu quán bar xong, lại trả lời bốn chữ như vậy.
“Quán bar nào?”
“…Sau biển …” Hứa Ôn Noãn nói đi nói lại hai chữ, cũng không nói tên quán bar mà cứ lẩm bẩm: “Ngô Hạo…”
Đầu dây bên kia trầm mặc.
Hứa Ôn Noãn say đến rối tinh rối mù, chìm trong suy nghĩ của bản thân, cứ liên tục gọi: “…Em lạnh quá… Ngô Hạo,… Ngô Hạo…”
Điện thoại bị cúp, âm thanh đô đô khó nghe vang bên tai không ngừng, có thể Hứa Ôn Noãn vẫn không biết không có ai đang nghe mình nói, cứ như vậy nói một mình.
. . . . . .
“Bán Thành, cậu trốn ở đây làm cái gì vậy?”
Lục Bán Thành hoàn hồn, quay đầu nhìn người đến một cái, lại cười yếu ớt với người đó, cầm điện thoại nhét vào túi.
“Đi thôi đi thôi.” Người đó lại lên tiếng.
Lục Bán Thành nhìn chằm chằm đường lớn cách cửa kính, lại nói với người kia: “Xin lỗi, tôi có chuyện đột xuất, đi trước.”
Sau đó liền quay lại phòng khách, ôm áo khoác rời khỏi đó.
Sau khi đến bãi xe gần bãi biển, đậu xe xong, Lục Bán Thành liền vội vã đi đến phố quán bar.
Truyện convert hay :
Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian