Lục Bán Thành cho rằng là Quả Quả về, nhìn thấy Ngô Hạo, hắn cũng trố mắt ra một hồi, có điều rất nhanh đều trở lại như bình thường: “Tại sao lại là cậu?”
Ngô Hạo nhìn chằm chằm Lục Bán Thành ngồi trên xe lăn, không nói tiếng nào.
Lục Bán Thành cười yếu ớt một hồi, dùng tay lăn bánh xe, lui vào một khoảng, nhường đường: “Vào đi!”
Ngô Hạo mím môi một hồi, vẫn không nói gì, chỉ nghe theo lời Lục Bán Thành dặn, lấy dép lê trong tủ giày.
Đợi đến khi Ngô Hạo thay giày xong, Lục Bán Thành liền lăn xe về phía phòng khách, hắn đứng bên cạnh sofa, nói với Ngô Hạo: “Muốn uống nước thì phiền cậu tự thân vận động một chút.”
Ngô Hạo vẫn không lên tiếng, tầm mắt khóa chặt trên người Lục Bán Thành, sau nửa phút, hắn mới bỗng nhiên giơ chân lên, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lục Bán Thành, không chờ Lục Bán Thành phản ứng liền dùng một lực lớn kéo chân che trên chân của Lục Bán Thành ra, sau đó nhấc quần thể thao lên, nhìn đùi của hắn.
Lúc hắn nhìn thấy những vết sẹo đáng sợ trên đùi, liền run rẩy lần nữa, đầu ngón tay cầm lấy quần của Lục Bán Thành đều phát run, một lúc lâu, Ngô Hạo mới bình tĩnh lại được, ngẩng đầu lên nhìn Lục Bán Thành: “Ngày hôm đó là anh đúng không?”
So với ánh mắt gợn sóng chập chùng của Ngô Hạo thì Lục Bán Thành lại có biểu hiện bình tĩnh hơn rất nhiều, đối mặt với dò hỏi của Ngô Hạo, hắn cũng không gấp trả lời.
Hắn không biết Ngô Hạo biết được bao nhiêu, nếu Ngô Hạo không biết gì, chỉ là duy đoán đơn thuần thì hắn sẽ liệu mà quyết, chỉ sợ Ngô Hạo phát hiện chuyện gì lại có những tính toán khác.
“Mùng bốn tết hôm đó là anh đã đến cứu Hứa Ôn Noãn, có đúng không?” Ngô Hạo lại
hỏi, lần này hắn chẳng buồn cho Lục Bán Thành thời gian trả lời, liền nói tiếp: “Chân của anh bị thương là do đêm đó có đúng không? Anh vì cô ấy mới trở thành bộ dạng như lúc này đúng không?”
Lục Bán Thành rũ mắt: “Ngô Hạo.....”
Hắn còn chưa nói gì, Ngô Hạo liền ngắt lời hắn: “Tôi biết là anh, vì tôi.......”
Hắn vừa nói vừa sờ trong túi, khi hắn đụng đến đồng hồ nhặt được ngày hôm đó, hắn bỗng nhiên dừng lại, hắn vốn định móc ra cho Lục Bán Thành coi nhưng trong đầu hắn lại có một ý nghĩ khác khiến hắn dừng lại động tác, mặc dù là ý nghĩ chợt lóe nhưng hắn đã nhanh chóng dừng lại, câu “nhặt được đồng hồ của anh” lại biến thành “....Ở khu vực gần đó nhìn thấy xe của anh.....”
“Đêm hôm khuya khoắt, anh sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đó, là vì anh đã thấy cô ấy bị bắt cóc nên mới đi theo có đúng không?”
Xem ra Lục Bán Thành không thể che dấu hắn thêm được nữa,... Lục Bán Thành trầm mặc trong chốc lát, không trả lời câu hỏi của Ngô Hạo mà lại nói: “Cậu đã biết tất cả mọi chuyện, tôi cũng không dấu cậu làm gì, tôi nói thật cho cậu biệt, hôm nay tôi để cậu vào nhà là vì có một chuyện rất quan trọng tôi muốn nhờ cậu giúp........”
Truyện convert hay :
Vĩnh Hằng Thánh Vương