Ivan yên lặng đứng nhìn người con gái đã lâu anh không nhìn thấy bằng chính đôi mắt của mình hiện tại đang dùng biểu cảm ngơ ngác, tay vẫn cầm chặt điện thoại đặt ở trước ngực đi đến trước mắt anh, sau đó lại nhẹ chau mày, cúi đầu, nhìn đi nơi khác tựa như ngại ngùng.
Cảm giác trống rỗng trong tâm của Laya vẫn không hề giảm bớt khi nhận được tin Ivan đang đến.
Cô chỉ như một con búp bê gỗ đặt đâu liền ngồi đó, bảo làm gì thì làm đó, tâm trí hiện tại chỉ đều là một màu xám đặt, không cảm xúc, không suy nghĩ và điều đó khiến cô lo lắng tự hỏi hiện tại mình rốt cục đang làm gì, tại sao lại như vậy.
Nhận thấy sự căng thẳng cùng lo lắng của Laya, Ivan thở dài, mỉm cười, vươn tay ôm lấy cô vào lòng, sau đó ôm thật chặt, như muốn cảm nhận rõ rằng cô hiện tại ở ngay bên cạnh anh, thật dịu dàng ở bên tai cô thủ thỉ, bàn tay nhẹ nhàng luồn vào tóc cô, vuốt ve vành tai cô: "Không sao, không sao cả, mọi chuyện rồi sẽ ổn, tôi vẫn sẽ chờ em, đừng lo, không sao cả"
Laya không rõ dù cho Ivan có dịu dàng đến đâu, mềm dịu với cô đến đâu, nhưng thật sâu trong tâm, Laya vẫn sợ người đàn ông này, sợ nhưng không thể phòng bị, không thể né tránh, dù cô đã khóc và van xin rằng anh ta đừng quan tâm, đừng thương hại cô, buông tha cho cô nhưng người kia trước sau vẫn như một.
Ivan đã nói rằng anh ấy đã sai lầm khi yên lặng và để cô quen với Jame, rằng anh vốn đã yêu cô từ rất lâu về trước.
Thứ tình cảm này, ánh mắt của anh, hành động và giọng nói của Ivan luôn khiến Laya sợ hãi, nó như muốn nghiền nát, muốn chôn chặt cô vào một nơi mà Ivan là người duy nhất cô có thể chạm đến.
Ivan tựa như sự tồn tại khiến Laya không tình nguyện trở thành con người yếu đuối, chỉ có thể rúc vào lòng anh mà run rẩy khóc lóc, mệt mỏi bỏ mặt tất cả chuyện xung quanh, co người thu lại vào thế giới của mình để cho anh an ủi.
Ivan xoay đầu, môi anh như có như không chạm vào tai của Laya, thỏa mãn mỉm cười khi không khí xung quanh, tràn ngập khoang mũi mình hiện tại là mùi gỗ nhàn nhạt từ loại dầu thơm yêu thích của Laya: "Đi được không?"
Laya cả người khẽ run rẩy, chậm chạp nhón chân, Ivan thức thời nới lỏng vòng ôm của mình để Laya vươn tay ôm cổ anh, đồng thời chuyển tư thế, duỗi tay bế Laya lên, bước ra khỏi sân bay.
Chiếc xe Jeep của Laya lúc đi đến hoàn hảo được trưng dụng, Owen thành thục mở bản đồ, sau đó chuyển vô lăng rời đi cùng một vệ sĩ từ đầu đến cuối chỉ yên lặng ngồi ở ghế phó láy.
Phía sau Laya yên lặng ngồi trên đùi Ivan, đầu vùi vào lòng anh, cả người như thu nhỏ lại, chen chúc vào cái ôm kia.
Ivan thở dài hài lòng với sự ngoan ngoãn của Laya, hơi dùng sức nâng cô lên để đầu cô tựa lên vai của mình, bản thân thì có thể dễ dàng thủ thỉ bên tay cô, chạm đến gương mặt, làn môi, nhìn vào ánh mắt, con người mà bấy lâu nay anh vẫn luôn nhung nhớ.
Đúng, là nhớ đến muốn phát điên, đến mức nếu Laya trái ý anh, anh sẽ bắt cô giấu đi, không cho trốn đi nữa, mặc kệ cho cô cầu xin anh đi chăng nữa.
"Laya, tôi sẽ không ở đây lâu, nên em không cần lo lắng, nhưng hiện tại xem ra tôi và em vẫn nên làm rõ vài vấn đề" : Ivan thấy người trong lòng khẽ run rẩy, lại như muốn rúc sâu hơn vào lòng anh như một sự cầu xin tha thứ khiến lòng anh như tan ra, nghiêng đầu, ở khóe mắt cô hôn lên: "Không cần lo lắng, tôi giữ lời"
Ivan ngồi ở trên giường, quần áo thoải mái trên người khiến anh thả lỏng không ít, hiện tại đang chậm chạp lau qua tóc ướt.
Laya đẩy ra cửa phòng bước vào, vẻ mặt ủ rủ được khăn lớn dế đầu che lại, bước về phía giường nơi Ivan đang ngồi chờ
Anh ôm vào vòng eo mảnh gầy kia, áp sát vào người mình, ngẩng đầu nhìn vào Laya cũng như cách mà cô đang hạ mi nhìn anh, ánh mắt ấy của Ivan khiến Laya sợ hãi, muốn trốn tránh nhưng lại không thể.
Rõ ràng không lâu trước đó cô đã đưa ra quyết định, vậy mà hôm nay lại như mất đi phương hướng, như nai nhỏ ngơ ngác đứng yên trước chiếc xe lớn cùng đèn pha với vận tốc không thể dừng lại, chờ đợi lãnh án: "Hôm qua em làm gì?"
Laya ngơ ngác lắc đầu, sau đó chớp mắt mang theo lo âu, hạ mi mắt tránh né không nhìn Ivan: "Eli tìm không thấy Aiden, em đã đi và tình cờ gặp, sau đó xem biểu diễn, sau đó anh ta sốt..
sau đó đến sân bay"
"Không chỉ có vậy" : Ivan siết lại vòng tay khiến Laya mất thăng bằng, khụy người, hai tay ôm choàng lấy Ivan, làm cho khoảng cách giữa hai người thêm gần: "Tôi nghe nói chân em bị mất lực nhiều hơn bình thường, Laya, em có thể giúp tôi không cảm thấy hối hận bởi quyết định của mình được hay không?"
Laya cảm thấy bất lực, tình thần như sắp bị đánh vỡ, thu người ngồi lọt thỏm vào lòng Ivan, hai tay nắm lấy áo anh, lắc đầu, giọng nghẹn đặc ở cổ họng đến phát đau: "Làm ơn Ivan, Aiden là hy vọng cuối cùng