"Thầy Eli đã gọi điện hỏi em ở đâu trong buổi thi đầu tiên của Nelson"
Lời nói với âm thanh tựa như lơ đãng, tiếng bút không ngừng qua lại trên giấy từ phía bên kia điện thoại, còn có tiếng của giày trượt trên mặt băng, ánh mắt Laya không nhanh không chậm lại trở về trên người của Aiden vẫn chăm chỉ trên sân trượt. Hai người thật sự là gặp nhau trên đường, sau đó liền trắng đêm ngồi nhìn Aiden chạy tới, trượt lui trên sân băng. Cô đưa tay dụi mắt, có chút mệt mỏi ngáp dài, mà tiếng bút trong điện thoại vẫn vang lên, người vẫn còn chờ, cô thì chậm chạp trả lời: "Tôi có gặp hai người"
"Ừm"
"Một người là đàn em lớp nhảy năm xưa mời tôi đến hôn lễ của cô ấy, sau đó tôi tình cờ gặp anh ta"
"Sao em lại gọi là tình cờ? Gặp anh ta vốn không phải là mục đích của em sao?"
".. tôi.. không có ý tưởng nào cả". Thời điểm Laya kết thúc câu nói, tiếng bút bên kia cũng dừng, cô vẫn tiếp tục ấp úng với lời nói của mình: "Tôi.."
"Đừng lo lắng, tôi tôn trọng quyết định của em"
"Cũng mong là em tôn trọng quyết định của tôi": Laya biết người đó sẽ nói hoặc ít nhất là như vậy, cho nên cô ở điện thoại bên tai, nhẹ nhàng thì thầm theo lời nói của người kia như tiếp lời.
"Tôi có xem bài nhảy của Nelson": Yên lặng nghe người bên điện thoại chuyển đề tài Laya chậm chạp cong gối đứng dậy, rì rì rời hàng ghế khán giả ở vị trí xa nhất đi xuống: "Em của năm đó, tốt hơn rất nhiều"
Laya cuối đầu nhìn theo từng nấc thang mình bước qua, chợt mỉm cười: "Xin ngài Ivan thứ lỗi cho người giáo viên không đủ tốt này"
"Đừng cố quá sức"
"..."
Đoạn nhạc ấy, anh có thể thay em viết tiếp không. Tôi là một bản nhạc, mang theo hai linh hồn.
Laya dừng ở tấm kính chắn cao, dày trước mặt, nhìn theo Aiden suốt bốn tiếng qua vẫn không muốn rời sân băng. Chuyển động cơ thể tùy hứng nhưng nhịp nhàng, tay chân đều không thừa thảy nhưng chỉ có một điều Laya vẫn không thể tự mình đoán được, Aiden hiện tại rượt băng tựa như một cái máy nước đá, một chút cảm xúc cũng chẳng có. Cô đã nghĩ ít nhất trong một giây phút bất chợt nào đó, một biểu cảm sẽ xuất hiện trên gương mặt của Aiden. Nhưng dù là một cái chau mày, anh cũng lười mang ra.
Aiden đánh một vòng thật lớn, sau đó từ từ nhỏ rồi lại nhỏ hơn, cuối cùng dừng tại giữa sân, tư thế thả lỏng xoay lưng về phía của Laya. Cô xoay người, men theo lối đi, bước đến cửa nhỏ để ra vào sân băng. Laya không mang giày, cũng chẳng muốn thay giày nên không thể vào sân. Cô tì tay lên thành cao, cằm gác lên mu bàn tay, nhìn về nơi trung tâm của sân trượt, nhìn đến dáng người của anh, góc nghiêng của gương mặt anh: "Anh có chuyện gì muốn nói sao?"
"Eli bảo cô không thể nhảy": Aiden vẫn còn nhớ rõ hình ảnh Laya mỉm cười hiện lên trong đầu anh trong buổi thi, dù chỉ là thoáng qua nhưng nó đã khiến anh thật sự bất ngờ. Ngay từ lúc bắt đầu, thứ trong đầu anh đều chỉ là tính toán từng cự li, từng động tác, độ cao thấp, đồng đều cùng bộ dáng của cơ thể dựa theo phân tích nền nhạc của Eli. Mọi thứ dường như chỉ thông qua con số cùng tính toán, mà một giây ngắn ngủi kia, tiếng nhạc cùng hình ảnh