"Em lại định sẽ không đi xem sao?": Laya lướt đến phần tin nhắn của mấy tiếng trước trong điện thoại của mình, nhìn đến khu nhà ở nhiều tầng trước mắt mình, lặng lẽ di chuyển ngón tay, trả lời tin nhắn
"Không đi": Cô vừa nhắn xong liền thoát màn hình, nhưng tay vẫn chưa kịp hạ thì thông báo đã vang lên khiến cô giật mình
"Nên có trách nhiệm"
Cô chau mày, vỗ một bên túi áo khoác mỏng của mình xem thứ bên trong vẫn còn tại nơi đó hay không. Sau khi đã chạm được đến nó thì mới an tâm trả lời tin nhắn: "Sẽ suy nghĩ"
Tôi là một bản nhạc bình yên, một chút nắng, một chút gió, còn có một bông hoa nhỏ.
Laya biến mất, cũng không có tin tức mà Aiden dưới sự chỉ dạy của Eli lần này, chính xác là nhảy mà không cần mở mắt. Nhưng dù có là thiên tài thì trong vài ngày ngắn ngủi hoàn thành một cách tuyệt đối là không thể, nhất là với người mắc phải chướng ngại cảm nhạc như Aiden.
Tiếng chuông cửa buổi sớm vang lên, Aiden thoáng qua ngạc nhiên, ngồi ở phòng khách chống tay đứng dậy, bật đèn bên ngoài, nhìn qua lỗ nhỏ nhưng lại không thấy ai. Xoay lưng định đi vào thì lại nghe tiếng chuông cửa. Không nghĩ ngợi nhiều, tay liền cầm lên gậy bóng chày trong phòng, đứng yên ở cửa: "Là ai?"
"Tôi, Laya"
Aiden hiếm hoi chau mày, vẫn theo thói quen nhìn qua lỗ nhỏ trên của thì thấy một cái gì đó nhấp nhô ở cửa. Laya cả người là bộ đồ thể dục màu trắng cùng xanh nhạt áo khoác ngoài màu rằn ri, tóc cột cao, ánh mắt vui vẻ, gương mặt phấn khởi dưới ánh đèn tự động trước cửa nhà anh, ngước nhìn đến Aiden chỉ một áo thun trắng ôm sát người cùng quần ngủ dài thoải mái: "Aiden, mau thay đồ, cùng đi chạy bộ"
Cái gọi là chạy của Laya, Aiden suy nghĩ mình nên sắp xếp lại suy nghĩ. Bọn họ đã ngồi xe hai tiếng nhưng trên bản đồ cho biết muốn đến nơi thì hẳn hai tiếng nữa. Mà thời điểm Laya gõ cửa nhà anh, là hai giờ sáng. Aiden đã có một giây thoáng qua thắc mắc về cách sống của Laya, nhưng thời điểm nhìn lên bản đồ, anh quyết đoán không nghĩ nữa. Anh luôn có một thói quen kì lạ, một ngày trước khi thi sẽ bị mất ngủ, trắng đêm chỉ loanh quanh trong nhà, nhìn qua Laya đôi mắt vẫn mở to, tinh tường: "Laya, nếu mệt, tôi có thể láy"
"Đừng lo, nếu không ổn tôi liền đưa qua cho anh"
"Cô ra ngoài đêm khuya như thế này, không sợ sao?"
"Tôi chết nhát lắm. Láy xe thì đều nghĩ sẽ có thứ gì đó bất ngờ nhảy ra chặn đầu xe": Cô nhìn sang bên trái mình, nhẹ nhàng chuyển sang lằn đường bên cạnh, nhẹ nhấn ga vượt qua xe lớn, sau đó lại trở về lằn đường cũ của mình, đến lúc cô trở về mới lại nghiêng mặt nhìn sang Aiden, dường như tất cả sự tập trung của anh đều đặt lên con đường đen kịt không đèn đường trước mặt cả hai, Laya giọng nói trộn lẫn nét ting nghịch, vui vẻ thoảng qua: "Dù là chạy đường cao tốc, nhưng tôi tưởng tượng ghê lắm. Lúc vào thành phố thì không đến nổi, nhưng lúc lên nhà anh, đứng ở thang máy tôi đã rất sợ, thậm chỉ là ở ngoài cửa, tôi đã không dám nhìn thang bộ. Thời buổi bây giờ, không đi bậy được. Tôi có đem theo đèn flash, bình hơi cay, còn có thêm vài món nữa!"
Aiden chau mày, cong môi tựa như cười khẽ: "Cô chỉ cần gọi cho tôi"
Laya khẽ cắn môi, chau mày: "Bọn họ nói tôi phải có trách nhiệm với anh, nên tôi nghĩ mình nên tận tâm một chút"
"Vinh hạnh của tôi": Aiden nữa đùa nữa thật đáp lại
"Chuyện chìa khóa, tôi xin lỗi"
Aiden nhìn Laya vẫn chăm chú nhìn vào con đường hun hút đen kịt phía trước, tựa đầu ra sau ghế, thở ra một hơi dài: "Đừng bận tâm nhiều"
Laya lại cong mắt, liếc nhìn qua Aiden, sau đó mới quay qua nhìn anh trong tích tắt rồi lại trở về con đường phía trước: "Aiden, anh là người tốt"
Cả hai đến nơi thì đã gần sáu giờ ba mươi, chỗ đậu xe đã có lác đác vài chiếc, đợi cả hai người xuống nhìn rõ thì đám người từ nơi nào đã đến gần, vui vẻ đi đến nói chuyện cùng Laya như đã quen biết từ trước, sau đó nhìn đến Aiden cười cười, gật đầu xem như chào hỏi, còn có vài người mang anh qua một góc trò chuyện, sau đó ánh mắt ánh lại rơi trên người của Laya. Gió lớn rồi nhẹ nhàng thay nhau thổi qua, ánh nắng nhẹ khẽ chạm lên một bên khuôn mặt cô, nón kết che không quá nữa khuôn mặt làm lộ ra ánh mắt đôi lúc sẽ chăm chú như suy xét, sau lại cong cong đang cười. Khuôn mặt của