Một ngày này, người chơi đã trải qua phó bản thần kỳ nhất cũng dễ dàng nhất, tuy rằng lúc đầu hơi dọa người chút.
Nhưng cuối cùng toàn bộ người chơi đều sống sót.
Trong phó bản trốn giết kiểu này có thể nói là hiếm có vô cùng.
Đương nhiên, in sâu trong đầu bọn họ còn có bóng người mặc đồ ngủ khủng long, vác theo thanh đao dài 3 mét truy đuổi trùng tộc.
"Đại, đại lão a!"
Là bọn họ sai, không nên nghĩ rằng cứ không chuẩn bị thì đều là newbie, cũng có thể đó là đại lão không sợ gì cả.
Lúc bọn họ còn đang khẩn trương chờ bị kéo vào trò chơi thì đại lão vẫn còn đang ngủ, dù sao vào rồi cũng phải tỉnh.........!
Sau khi ra ngoài, lập tức có người chơi đăng lên diễn đàn.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiểu khủng long đã trở thành cách gọi đại lão, rất nhiều người chơi nhịn không được mua một bộ, hưởng ké hào quang đại lão.
Đương nhiên, chuyện này Đàm Thu không biết.
Rời trò chơi, Đàm Thu đi tắm cũng thay đổi bộ đồ ngủ khác.
Tuy trở về hiện thực, quần áo vẫn sạch sẽ như cũ, không bị ảnh hưởng lúc trong phó bản nhưng cậu vẫn muốn đổi, sau đó giặt sạch!
Lăn lộn như vậy, cậu cũng không buồn ngủ nữa, dứt khoát vào game thực tế ảo.
Tinh tế rất lớn, chỉ riêng đế quốc cũng đã có vài tinh cầu, thời gian mỗi nơi cũng khác nhau, bởi vậy cho dù đăng nhập vào buổi tối cũng có không ít người chơi online.
Bởi vì lần trước xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp, có không ít người kết bạn với cậu, có người đơn giản là muốn kết giao, cũng có người định lôi kéo cậu vào bang phái........Đàm Thu tất nhiên không vào, cậu không muốn bị quản thúc.
Chẳng qua đã thương lượng tốt, khi nào đánh nhau thì gọi cậu.
Hôm nay vừa vặn có một trận đánh, Đàm Thu hưng phấn đi qua, liếc một cái đã thấy phe địch có ID: [đả đảo tất cả yêu ma quỷ quái]
Đàm Thu không cao hứng, nhà người đả ma đảo quỷ đánh quái thì thôi, yêu cũng đâu có chọc ngươi, sao lại chịu bị đánh.
Vì thế cả trận này cậu chỉ đánh cái tên [đả đảo tất cả yêu ma quỷ quái] này.
Đánh xong cảm thấy thần thanh khí sảng, hiếm khi dậy sớm một lần, hưởng thụ Đàm gia bữa sáng.
Bữa sáng Đàm gia thanh đạm, nghiêng về khỏe mạnh, không phù hợp với khẩu vị Đàm Thu, cậu thích hương vị nặng hoặc là nhiều dầu một chút, chính là cái loại ăn một miếng liền muốn ăn miếng thứ hai.
Nghĩ nghĩ, tròng mắt chuyển động, mở vòng bạn bè, chỉ có Tưởng Thiếu cũng Hoắc Cảnh Hành, sau đó đăng trạng thái, tất nhiên chặn Tưởng Thiếu.
"Cơm sáng thật khó ăn, muốn ăn điểm tâm ngọt!"
Nhìn thấy trạng thái - Hoắc Cảnh Hành: "......"
So với Đàm Thu nhàn rỗi, Hoắc Cảnh Hành hiển nhiên không được, đêm qua hắn về đã phải kiểm tra tinh thần lực một lần, sáng này trước khi đến công ty cũng phải gặp bác sĩ để xem kết quả.
Bác sĩ kiểm tra cho hắn là do Đại công chúa mượn từ Hoàng đế, nghe đồn thời xưa, những bác sĩ như vậy được gọi là ngự y.
Chẳng qua hiện tại không còn kiểu xưng hô này nữa, nhưng cấp bậc, trình độ tất nhiên sẽ không kém.
Lúc này hai bên đang nói chuyện, Hoắc Cảnh Hành nhìn thấy loại ám chỉ chói lọi này, không khỏi cắn răng, ha, một đứa ngốc không làm nổi chuyện này.
Không đúng, nếu thật sự ngốc, phòng chửng câu này cũng chỉ là oán giận.
Hắn nhắn phòng bếp chuẩn bị điểm tâm ngọt, lại tiếp tục nói với bác sĩ: "Kết luận là chiều qua ở Tưởng gia một lúc thực sự có hiệu quả?"
"Từ kết quả nhìn thì không sai." Bác sĩ nói: "Chúng tôi đã thu thập mẫu đất kia, kết quả phân tích cụ thể còn chưa có, tạm thời chưa rõ ràng nguyên nhân có phải do đất hay không."
Lượng tử thú dù giống cũng không phải cây cối thật, cũng như lượng tử thú hệ động vật không cần ăn uống, từ trước tới nay chưa bao giờ nghe thấy lượng tử thú thực vật cần trồng xuống đất.
Hoắc Cảnh Hành không khỏi nhớ lại buổi tối hôm đó, đứa ngốc kia nói hắn thiếu quang hợp.
Lại lắc đầu, không có khả năng, lượng tử thú không cần quang hợp.
"Dù là vì lý do gì, tôi kiến nghị ngài nên dành thời gian đưa lượng tử thú qua đó thả." Bác sĩ tổng kết.
Hoắc Cảnh Hành gật đầu, ở nhà một lát mới mang theo điểm tâm dã chuẩn bị tốt ra ngoài.
Đàm gia.
Đám người Đàm Ngọc Thịnh lúc ra ngoài gặp được Đàm Thu được hôm dậy sớm còn sửng sốt một lúc.
Đàm Tử Nhan còn hỏi một câu, "Tiểu Thu hôm nay dậy sớm vậy?"
"Đúng vậy!" Đàm Thu đối với nàng không tệ lắm, "Chơi trò chơi cả đêm không ngủ."
Nàng nghe vậy cũng chỉ gật đầu, vội vã ra ngoài đi mất.
Nhưng Đàm Ngọc Hồi theo sau lại cau mày, "Sao lại thấy thằng ngu này gần đây không còn ngốc nữa."
Cậu ta vô tình nói vậy nhưng Đổng Thu Mạn ở sau lại cả kinh.
Nhìn kỹ Đàm Thu một lúc lâu, cảm