Bóng đen hối hận rồi, lẽ ra hắn không nên chọn căn phòng này, hắn không nên cảm thấy thằng nhóc này yếu ớt dễ ra tay.
Lẽ ra hắn phải đi các phòng khác trước, cái phòng bốn người kia cũng không tồi.....!Không thì phòng hai người cũng được.
Lẽ ra hắn không nên chọn quả hồng mềm này.
Sao ở đây lại có người đáng sợ như vậy, đây còn là người sao?
Đam Thu đánh bóng đen một trận, mà hắn cảm thấy không thể hoàn thành việc hôm nay nữa, nhắm mắt – cả người trở nên đen kịt cái gì cũng không phân ra được, nằm bất động.
"Chậc." Đàm Thu lấy chân đá hắn, "Giả chết."
Sau đó rút ra một đoạn dây thừng ở bên cạnh trói hắn lại.
Đoạn dây thừng này vốn đã ở trong phòng, nhìn qua khá mới, chẳng qua bên trên có dính mấy vết máu.
Dù sao thì dùng để trói bóng đen vẫn được, đủ chắc chắn.
Bóng đen bị trói: "......"
Hận!
Đoạn dây thừng kia vốn là hắn mua năm đó......!Sớm biết vậy thì chẳng mua loại chắc chắn làm gì, giờ có thể thoát ra.
Tất nhiên Đàm Thu không biết suy nghĩ của hắn, cậu đi sang phòng bên cạnh, bảo hai tiểu đệ yên tâm đi ngủ.
Mà hai người bên kia đã đếm tới 3800 rồi.
Y như tụng kinh............
Không biết là nơi này cách âm không tốt à.
Sáng hôm sau, tráng hán phi thường không cao hứng mở to mắt, bởi vì đêm qua hắn lo lắng, ngủ quá muộn, gần sáng mới chợp mắt được một lúc.
Lại cảm thấy có chút bất mãn, chẳng phải nói buổi tối nguy hiểm hay sao, kết quả chẳng có gì xảy ra cả.
Hắn khó chịu ra ngoài, vừa vặn gặp phải Tưởng Thiếu.
"A?" Hắn nhìn thoáng qua, Đàm Thu ở phòng khác, không khỏi cười, "Thì ra là bị vứt bỏ!"
Hắn thích nhất xem loại tiết mục này, tình nhân cùng kẻ thù ở bên nhau, còn mày thì ra rìa.
Ha ha, đại thiếu gia thì sao chứ, chẳng phải vẫn bị kéo vào đây sao, còn bị đội nón xanh.
Tưởng Thiếu kỳ quái nhìn hắn, mấy kẻ não tàn này thật sự không thể hiểu nổi.....!Cậu cũng không đi gọi Đàm Thu mà là xuống dưới xem có bữa sáng hay không, sau đó gọi La Tiểu Phong xuống ăn.
Còn Đàm Thu, được rồi, Đàm ca nhà cậu thích ngủ nướng, ai biết hôm nay có ngủ hay không, vẫn nên không gọi thì hơn.
Chu Triệu An xuống dưới nhìn thấy thiếu người thì hơi sửng sốt, suýt nữa nghĩ rằng đêm qua có chuyện.
Nhưng ngẫm lại thì cũng không đúng, nếu thật sự có chuyện thì không thể yên tĩnh như vậy được.
Hắn đi qua, một bên rót sữa bò một bên hỏi: "Đàm Thu đâu?"
"Còn đang ngủ." Tưởng Thiếu nói: "Đàm ca đôi khi không muốn dậy ăn sáng, tôi xem, sữa bò bánh mì, đều không phải sở thích của cậu ấy, cho nên không cần gọi dậy."
Chu Triệu An: "......"
Hello are you ok?
Cậu cho rằng đây là đang ở nhà sao, còn cái thể loại bữa sáng không ngon thì không cần gọi tôi?
"Mấy cậu thật sự không lên kiểm tra sao, ít nhất buổi sáng cũng nên xác nhận xem đồng đội có sao không chứ!" Chu Triệu An nói, ở chỗ này đây chẳng phải là chuyện cần làm đầu tiên mỗi sáng hay sao?
Xác nhận xem đồng đội đêm qua có gặp bất trắc gì không.
Kết quả chờ hắn nói xong, lại thấy Tưởng Thiếu nhìn thoáng qua La Tiểu Phong bên cạnh, "Xác nhận rồi, chẳng phải cậu ta còn sống đây sao."
Cho nên vị dẫn đường kia thì không cần quan tâm?
Vẫn là La Tiểu Phong ho khan, "Người ta nói Đàm ca."
"À." Tưởng Thiếu nói: "Đàm ca thì khỏi cần, khẳng định không có việc gì."
Chu Triệu An: "......"
Nếu không phải trò chơi này không cho phép dùng tên giả, hắn phải hoài nghi xem có phải là mười vị đại lão trên bảng xếp hạng không.
Nhưng ba người này hắn xác định, cho dù có nghi ngờ bọn họ giả heo ăn thịt hổ, nhưng trong ba người này không có ai lọt vào bảng xếp hạng, top 200 cũng không.
Cho nên mấy người lấy tự tin đâu ra vậy, không phải đại lão mà chơi theo kiểu đại lão.
Nếu không phải mấy người hôm qua đưa manh mối, lại nhìn bộ dáng không tồi, ông đây sớm không thèm để ý mấy người rồi đó.
Giao tiếp với mấy người thật là mệt tâm mà!
Tức!
Tưởng Thiếu ỷ vào có đùi vàng, hiện tại trong trò chơi có thể nói là cực kỳ bình tĩnh.
La Tiểu Phong thấy cậu ta không sợ nên cũng cảm thấy không có gì nguy hiểm, vô cùng đạm nhiên.
Vì thế hai vị thiếu gia chậm rì rì ăn sáng, còn đánh giá, "Hương vị chẳng ra gì cả."
Mà người còn lại tán đồng, "Quả thật, so với tối qua thì kém xa."
Hai người Chu Triệu An: "......"
Khốc ca vô cùng lãnh khốc, lúc này đã ăn sắp xong.
Vỗ vỗ Chu Triệu An, người sau cũng không rảnh lo việc khác, hai ba miếng nhanh chóng giải quyết nốt bữa sáng.
Tốc độ rất nhanh, khiến Tưởng Thiếu cùng La Tiểu Phong sợ ngây người.
Chu Triệu An nói: "Các cậu qua thêm mấy phó bản nữa không chừng cũng sẽ giống bọn tôi." Nghe lời này, hai người bọn họ quả nhiên là tay già đời.
Vượt phó bản khẳng định nhiều hơn Tưởng Thiếu.
La Tiểu Phong nghe vậy kinh hãi, nếu hắn trở nên như vậy khẳng định là không thể giải thích.
Cha hắn, mẹ hắn rồi gia gia, nãi nãi có khi tưởng hắn trúng tà cũng nên!
Tưởng Thiếu ngược lại không quá lo lắng, bởi vì có Đàm ca, sẽ không lưu lạc đến tình trạng đấy.
Ăn sáng xong, cậu chuẩn bị cùng La Tiểu Phong tìm manh mối.
Mỗi người cầm một thanh đao đen, tìm ở dưới tầng, bởi vì hôm qua chủ yếu tìm ở tầng trên cho nên hôm nay chuyển xuống tầng dưới xem có phát hiện gì không.
Ví dụ như tầng hầm hay phòng tối gì đó.
Chẳng qua hiển nhiên Tưởng Thiếu suy nghĩ nhiều, thiết lập của phó bản trước khác phó bản này, khẳng định không có phòng tối.
"Lên tầng hai xem." Cậu nói.
Chu Triệu An cũng giống bọn họ, lúc này đã tìm kiếm xong rồi, đang muốn lên tầng hai.
Tuy cái trò chơi rác rưởi này dễ khiến người ta cảm thấy bất an, đồng đội cùng không thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng Tưởng Thiếu cảm thấy đội hai người Chu Triệu An không tệ lắm cho nên hàn thuyên thêm vài câu, trao đổi tin tức, dù sao cũng cần lên tầng hai.
Vừa mới bước lên tầng hai thì đã thấy ở kia có người đang cạy cửa.
"Đó không phải là phòng của Đàm ca sao?" La Tiểu Phong kỳ quái nói.
Lại nhìn kỹ, cái kẻ cạy cửa chẳng phải là tên newbie tráng hán hay sao.
Chu Triệu An cùng khốc ca hiểu rõ mọi chuyện, lập tức đen mặt.
Mà Tưởng Thiếu đã vọt lên: "Mày đang làm gì?"
Tráng hán không nghĩ sẽ bị bắt tận tay, không khỏi cả kinh.
Ngay sau đó lại bình tĩnh, "Làm cái gì, ban nãy tôi thấy có bóng đen đi vào, chuẩn bị mở cửa vào xem.
Ngược lại mấy người, hùng hổ cái gì?"
Lời này hắn cũng nói ra được.
La Tiểu Phong bị sự vô sỉ của hắn làm cho ngây người, khốc ca cũng không nhịn được lạnh giọng nói: "Nếu thực sự có bóng đen thì mày dám vào chắc?"
Tráng hán nói: "Dù sao mọi người đều cùng một phó bản, thiếu một người cũng coi như thiếu một phần trợ lực, tôi đương nhiên đi vào....." Chẳng thèm nói vì sao không gọi người, vì sao không gõ cửa, vì sao lặng lẽ cạy cửa.
Đúng lúc này, cửa mở từ bên trong.
Một quái vật bóng đen đứng ở cửa.
Tưởng Thiếu lập tức nhảy về phía sau, thuận tiện còn kéo cả La Tiểu Phong.
Chẳng qua trung hợp là đối phương cũng kéo cậu ta, hai người lôi kéo nhau không nhất quán, suýt nữa kéo nhau ngã.
Cũng may phản ứng kịp, lúc này mới ổn định được.
Mà hai người Chu Triệu An bên cạnh cũng cực nhanh lui về phía sau.
Duy đọc cái tên tráng hán kia không chỉ không tránh mà còn bước lên trước, "Nhát gan, cái loại quái này dọa cái là chạy." Sau đó hắn lập tức bị tát trái tát phải, sau đó là một chân đá bay.
Bốn người Tưởng Thiếu: "......"
Có bị ngu hay không, dọa là chạy chính là bóng đen nhỏ, còn bóng đen trước mắt thì nhỏ chỗ nào, cmn còn cao hơn cả ông đây.
Tráng hán bị đánh một trận ngây người, lập tức quay đầu chạy, "Cứu mạng a a a!!!"
Bên trong cửa, Đàm Thu ngáp một cái, bất mãn nói: "Chẳng phải anh nói nhìn thấy bóng đen nên muốn vào cứu tôi sao, sao lại chạy rồi?"
Tráng hán lính gác: "......"
Mấy người Tưởng Thiếu cảm thấy tình huống vừa rồi cực kỳ sảng khoái, khốc ca còn hừ lạnh một tiếng chuẩn bị trợ giúp một chút, lại