Lần này Tưởng Thiếu quay lại mang rất nhiều đồ ăn ngon.
Đàm Thu đi theo cậu ta đến đình nhỏ ngồi xuống rồi bắt đầu ăn cơm.
"Chỗ sân này nhà cậu không tệ!" Đàm Thu nói.
Bên trong tồn tại một thụ yêu tương lai có thể hóa hình, đủ hiểu nơi này không tồi.
"Ha ha!" Tưởng Thiếu nghe được cậu khen gia sản nhà mình thì vui vẻ nhếch miệng cười, "Bao nhiên năm tổ tông ở, phong thủy tất nhiên phải tốt rồi."
"Vậy thì đừng sửa." Chủ yếu là cái cây kia, tuyệt đối không thể động.
Tưởng Thiếu liền nói ngay: "Tổng thể thì không thay đổi mấy, chỉ có sửa lại vài tòa nhà gì đấy, đặc biệt là mấy cái cây cũng được vài trăm tuổi rồi."
"Chặt đi cũng tiếc!"
Đàm Thu vô cùng vừa lòng: "Rất tốt."
Hai người hoàn toàn không biết bản thân còn đang ông nói gà bà nói vịt, lại còn đạt được chung mục đích.
Tiêu Kiến Dung ở bên kia cũng đang tìm Đàm Thu.
Y tìm trong hoa viên không thấy người, đang định quay về chỗ cây ngô đồng tìm xem thì nghe được thanh âm của Tưởng Thiếu.
Sau đó y tìm được người.
Tưởng Thiếu đang chém gió văng tứ tung, sau đó hình như quang não có thông báo.
Cậu ta mở ra, "Chắc là trò chơi đếm ngược, khoan đã, năm giây sau?"
Vì khoảng cách, Tiêu Kiến Dung không nghe rõ mấy lời này, chỉ nghe được loáng thoáng năm giây.
Ngay lập tức y nhìn thấy đứa ngốc Đàm Thu kia thay đổi sắc mặt, mở quang não ra bấm lung tung gì đấy.
Rồi cuối cùng nhanh chóng duỗi tay bê đĩa thức ăn đứng dậy.
Có hai đĩa thức ăn, một đựng bánh kem chocolate, một đựng trái cây đã được bổ, còn cắm mấy cái dĩa bên trên.
Đàm Thu vừa cầm được đĩa đã thấy nhoáng một cái, cả người đã đến một nơi khác.
"Cũng may vừa kịp." Tưởng Thiếu thở phào.
Đàm Thu lại hỏi cậu ta, "Không phải cậu bảo có thông báo trước sao, hay lại lừa tình giống như bao hạt giống kia, trước năm giây cũng là trước?"
Tưởng Thiếu: "Cũng không khác lắm, cái này phải xem may mắn."
Đàm Thu: "Ha hả!"
Đàm Thu không hỏi lại mà chỉ đưa cho cậu ta một cái đĩa, còn mình thì cầm đĩa còn lại bắt đầu ăn.
Tưởng Thiếu giờ mới nhớ ra bọn họ từ tiệc tối truyền tống tới đây, cậu ta đã ăn rồi nhưng Đàm Thu chỉ mới ăn chút đồ vặt, chưa ăn bữa chính.
Cũng may Đàm ca nhà cậu nhanh mắt nhanh tay, một bàn nhiều đồ như vậy cũng có thể chọn được hai đĩa còn nguyên.
Còn nguyên, tức là còn nhiều!
Tưởng Thiếu tạm thời cầm hộ đĩa, nói: "Dù sao chúng ta vào trong trò chơi cũng đồng nghĩa thời gian bên ngoài cũng dừng lại, cho nên trò chơi cơ bản không cần suy xét xem chúng ta đang ở đâu cũng như chuyện bị người khác phát hiện sự tồn tại của trò chơi."
Mà bọn họ cũng không thể nói chuyện trò chơi cho người khác.
Đàm Thu vừa nghe cậu ta giảng giải vừa ăn bánh kem, một đĩa này bên trong cũng không nhiều lắm, rất nhanh liền hết.
Cậu đang định đổi đĩa với Tưởng Thiếu lại thấy cái đĩa trên tay đột nhiên biến mất.
Cậu sửng sốt một lúc, Tưởng Thiếu nhìn thấy là biết cậu không đọc kỹ quy tắc vào trò chơi, nhanh chóng giải thích: "Đĩa cũng coi như vũ khí, có thể lấy để đập người nên trò chơi không cho mang vào."
"Ồ." Đàm Thu nhàn nhạt nói: "Vậy cũng nên cảm ơn cái trò chơi rác rưởi này, không khiến tôi phải tay cầm bánh kem, đầu đội trái cây."
Tưởng Thiếu: "......"
"Ai nha!" Một giọng nữ mảnh mai vang lên, "Nhìn hai người này có vẻ cũng là đồng bạn, lại phiền toái rồi."
Tưởng Thiếu bất mãn nhìn qua thì thấy đó là một nữ dẫn đường, ngồi cạnh cô là là một tên lính gác nhìn có vẻ cường tráng.
Hiện tại hai người này cùng một đống người trong phòng đang nhìn bọn họ.....!Cậu chỉ lo Đàm ca lại quên mất chỗ này còn có người khác.
Có là do vừa nãy cậu ta phổ cập kiến thức cho Đàm ca nên những người này tưởng cậu ta mang theo newbie, mà cái tên newbie này còn chỉ biết ăn.
Vô cùng không đáng tin.
Nhưng, "Liên quan đến cô sao?" Tưởng Thiếu nghĩ, nếu Đàm ca nhà cậu là rác rưởi, thì tất cả những người này cũng đều là rác rưởi trong rác rưởi.
Chẳng qua cậu ta không cần nói lý với bọn họ, chỉ cười lạnh nói, "Cứ lo bản thân cho tốt là được."
Cậu ta bình thường ghét nhất nhìn thấy mấy loại người này, bản thân thì cùi bắp lại mắng đồng đội không có năng lực.
Nữ dẫn đường không nghĩ rằng sẽ bị cậu ta lớn tiếng như vậy, sắc mặt khó coi, quay sang làm nũng với tên lính gác kia, "Hồng ca, anh nhìn kìa...."
"Được rồi, em cũng thật là, bớt tranh cãi chút." Người được gọi là Hồng ca vừa nói vừa nhìn bọn họ.
Đúng hơn là nhìn Đàm Thu.
Tưởng Thiếu nháy mắt đã hiểu, hai người kia cũng không phải bạn bè cũng chẳng phải người thân gì.
Mà là nữ dẫn đường kia ôm đùi Hồng ca, tất nhiên không giống cậu ta dùng tiền tài với "chân chó" để ôm, còn đối phương dùng sắc đẹp của bản thân.
Có lẽ nhằm vào bọn họ là vì Đàm Thu quá đẹp, xem Hồng ca nhìn không chớp mắt kia kìa!
Lại nhìn những người khác, cũng có mấy tên nam nhân ánh mắt khác nhau.
Đoán rằng nếu không có cậu ta chắn ở đây thì đều định đi lên chào hỏi đâu.
Tưởng Thiếu quay lại nhìn Đàm Thu, quả nhiên Đàm ca nhà cậu vẫn bình tĩnh, vẫn trấn định ngồi ăn, trực tiếp bỏ qua nhóm người này, trong mắt chỉ có ăn.
Một lúc sau, một đĩa trái cây cũng vơi đi non nửa.
"Đàm ca cậu ăn no chưa, muốn ăn lương khô không, tôi vẫn còn." Đây là cậu mua ở phó bản trước, khi ấy ăn không hết còn thừa hai khối, vẫn giữ được đến bây giờ.
Đàm Thu nhíu nhíu mày, "Khó ăn, không thèm."
Rất kiều khí!
Nữ dẫn đường kia không nhịn được hừ lạnh, "Mạng cũng sắp mất còn để ý ăn ngon hay không, ỷ vào có gương mặt đẹp thích làm gì thì làm, lát nữa còn không biết ngồi khóc ở đâu."
Cô đang ám chỉ cậu dù đẹp thế nào cũng sẽ vẫn kéo chân sau.
Mà trò chơi cũng không giới thế giới ngoài kia, không cẩn thận là có người chết.
Quả nhiên, vừa nói xong, Hồng ca hứng thú giảm đi.
Tưởng Thiếu tính nóng này, sao có thể người khác nói xấu Đàm ca.
Nhưng còn không kịp mở miệng đã thấy Đàm Thu nâng tay: "Thôi, cậu không thông minh thì cũng đừng có nhiều lời với mấy đứa ngu xuẩn, hạ thấp chỉ số thông minh xong cũng không chữa lại được."
Tưởng Thiếu: "......"
Lão ngài giết địch một ngàn, hoá ra còn muốn tổn hại tôi 800?
Nhưng lại có người khác cười ra tiếng.
Nữ dẫn đường kia mặt đen như đít nồi, "Mày có ý gì."
Đàm Thu lại không thèm để ý đến cô, nhìn về phía mọi người hỏi, "NPC còn chưa đến