Gió đêm trong rừng, bắt đầu thổi mạnh, cuốn bay cát bụi và cỏ khô trên đất, nhưng rất nhiều lá rụng không bị cuốn lên, bởi vì, chúng đều bị bạc ngọc và đồng tiền của Mục Tuỳ đè lại.
Lá rụng khẽ đung đưa dưới đống tiền, y phục của Mục Tuỳ bị Mạnh Như Ký giữ trong tay, vạt áo của hắn cũng đung đưa trong không trung.
"Ngươi..." Trong gió đêm, trong tĩnh lặng, Mạnh Như Ký mở miệng: "Giấu tiền?"
Nhất thời, dường như không nên giận nữa, không nên ghen nữa, chuyện Mạnh Như Ký lôi ra một nam nhân từ thắt lưng như thế nào cũng không nên truy cứu nữa, mọi chuyện lập tức chuyển hết sang lỗi của hắn...
Một tên ngốc như hắn, sao còn biết giấu tiền?
Trong lúc suy nghĩ xoay chuyển, Mục Tuỳ khẽ hoàn hồn, nghiêng đầu, nhìn Mạnh Như Ký đang kéo y phục rách nát của mình: "Đúng." Hắn thẳng thắn thừa nhận, sau đó cúi đầu, trong lúc che giấu toàn bộ cảm xúc còn tỏ ra vài phần áy náy và ấm ức do động tác cúi đầu: "Là ta giấu."
Mạnh Như Ký rùng mình, nàng vẫn kéo vạt áo hắn, chỉ là ánh mắt lạnh đi.
Nàng quan sát hắn, từ trên xuống dưới, cuối cùng nheo mắt nhìn chằm chằm mặt Mục Tuỳ, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt hắn.
"Ngươi lấy tiền ở đâu ra?"
"Sơn tặc, là ta bắt." Mục Tuỳ tiếp tục cúi đầu, thấp giọng nói.
Mạnh Như Ký suy nghĩ giây lát, cảm thấy hợp lý, thời gian vừa khớp, ngày đó khi bọn họ quay về gặp được Diệu Diệu, ánh mắt của Diệu Diệu lúc đó cũng có thể lập tức giải thích được.
"Ngươi bắt sơn tặc, nhận được tiền là chuyện tốt, giấu ta làm gì?" Mạnh Như Ký thu tay về, khoanh tay, giọng nói có chút kỳ lạ: "Mục Tuỳ, có phải ngươi...!đã nhớ ra gì rồi không?"
Mục Tuỳ không trốn tránh, hắn ngẩng đầu nhìn Mạnh Như Ký, dùng ánh mắt chân thành nhất, giọng điệu thành khẩn nhất nói: "Những chuyện ta nhớ ra đều đã nói với ngươi rồi, ta giấu ngươi, chỉ vì sợ ngươi phung phí tiền."
Mạnh Như Ký cảm thấy buồn cười: "Có đồng tiền nào là ta phung phí?"
"Ngươi không nên mua thuốc cho ta."
Mạnh Như Ký cười giễu một tiếng: "Vậy nhìn ngươi chết?"
"Cứ nhìn ta chết."
Lần này thì Mạnh Như Ký cạn lời, nàng im lặng một hồi, vẫn quan sát Mục Tuỳ: "Ngươi thực sự muốn chết rồi?"
Mục Tuỳ kìm nén cảm xúc: "Đương nhiên không muốn.
Tỷ tỷ, ta không muốn giấu ngươi bất kỳ chuyện gì cả." Mục Tuỳ nói: "Ta đã thành thật hết với ngươi rồi." Hắn còn nói: "Trước kia ta giấu ngươi một mình đi bắt sơn tặc, là vì không muốn ngươi lo lắng."
Mạnh Như Ký gật đầu: "Có lý."
"Sau đó khi bắt sơn tặc, biết chuyện tên đầu sỏ sơn tặc ở trong một khách trạm bên sông Nại Hà dưới núi, ta muốn diệt cỏ tận gốc, nào ngờ lại nhìn thấy ngươi, thấy ngươi bị thương, nên ta quên hết mọi chuyện."
Mạnh Như Ký tiếp tục gật đầu: "Cũng có lý."
Mục Tuỳ tiếp tục dỗ dành Mạnh Như Ký: "Sau đó nữa, rơi vào trong Nại Hà.
Trong Nại Hà ta đã nhớ ra chuyện ta trộm nội đan của ngươi.
Ta không cách nào đối diện với ngươi, vẫn luôn nghĩ nên nói thật với ngươi thế nào, vì thế cũng quên luôn chuyện bắt sơn tặc."
"Được.
Tiếp tục."
"Sau đó, ngươi nói với ta, ngươi thường nói chuyện hiện tại, không nói tương lai.
Nhìn lúc này, không nhìn quá khứ.
Ngươi nói, ta xứng đáng để ngươi đối xử thật lòng.
Thế nên ta cũng muốn thành tâm cho ngươi tất cả mọi thứ."
Bàn tay khoanh trước ngực của Mạnh Như Ký hơi động đậy: "Ngươi đúng là, nhớ rất kỹ lời ta nói..."
"Lời ngươi nói, ta đều nhớ rất rõ."
Mạnh Như Ký xoa xoa mũi, khẽ ho một tiếng: "Kể tiếp, đừng nói mấy lời này."
Mục Tuỳ ngoan ngoãn tiếp tục: "Cơ thể ta không khoẻ, ngươi giúp ta mua thuốc, ta nghỉ một lúc liền thấy tốt hơn nhiều nên muốn cho ngươi một bất ngờ.
Thế nên, ta đã đến nha môn, nhận tiền thưởng."
"Đợi chút." Mạnh Như Ký ngắt lời: "Ngươi bắt cướp từ hôm trước, nha môn dựa vào đâu mà tin là do ngươi bắt."
"Ta bảo đám cướp nói với người của nha môn, ta sẽ mang một củ khoai đến lấy tiền."
"...!Ngươi cũng thông minh." Mạnh Như Ký ẩn ý nói: "Đám cướp đó cũng nghe lời của ngươi."
Ánh mắt Mục Tuỳ hơi trầm: "Tỷ tỷ, ta không nhớ chuyện trước kia, nhưng ta không ngốc." Hắn nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký, trong mắt lộ tính xâm lược đúng lúc: "Ngươi đừng coi ta như trẻ con nữa."
Mạnh Như Ký hơi ngẩn ra, sau đó khẽ ho một tiếng: "Được, tiếp tục."
"Ta mang tiền thưởng bắt cướp về, nào ngờ, ngươi đã lấy toàn bộ tiền đổi thành thuốc."
"Đợi chút nữa." Mạnh Như Ký ngẫm nghĩ: "Lúc ta mang thuốc về, hình như ngươi có thời gian tặng bất ngờ đó cho ta, đúng không?"
Sắc mặt Mục Tuỳ không chút thay đổi: "Phải, vốn muốn đưa cho ngươi, nhưng khi ngươi nhìn ta thì cảm xúc thay đổi, cử chỉ kỳ lạ, nên ta không mở lời nữa."
Mạnh Như Ký nghĩ lại, lúc đó nàng đang đợi Mạc Ly trong thắt lưng nhảy lên hai cái, cảm xúc quả thực thay đổi, cử chỉ có lẽ cũng lạ.
Lúc đối diện với Mục Tuỳ, nàng cũng không phải thứ tốt đẹp gì.
Mạnh Như Ký lại có chút ngượng ngùng xoa mũi.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó ngươi đút ta uống thuốc, thuốc này rất đắt, ngươi không nói nhưng ta biết, ngươi rất đau lòng."
Mạnh Như Ký đúng là rất đau lòng.
Tám bạc.
Tới vùng đất Vô Lưu bao nhiêu ngày rồi, đã có khi nào nhìn thấy nhiều tiền vậy đâu.
"Ta không muốn thấy ngươi đau lòng như vậy." Mục Tuỳ cúi đầu, nhìn vừa tự trách vừa buồn bã: "Ngươi không nên tiêu sạch tiền vì ta." Hắn nâng tay khẽ che mắt mình lại.
Đây...
Mạnh Như Ký kinh ngạc: Lẽ nào tiểu tử này...!khóc rồi?
Mục Tuỳ che mắt mình, dùng sức ấn, ấn đến lúc hai mắt