Lúc Diệu Diệu đến tiệm cầm đồ, Mạnh Như Ký suy tư bước đến bên cạnh Mục Tuỳ.
Con thỏ trừng mắt với Mạnh Như Ký, giả bộ hung dữ ưỡn ngực, tràn đầy phòng bị và địch ý.
Mạnh Như Ký chỉ liếc con thỏ một cái, sau đó nói với Mục Tuỳ: "Có chuyện cần nói, bảo nó cút trước đi."
Con thỏ hít vào, đang định mắng người.
Mục Tuỳ: "Cút."
Con thỏ lập tức rưng rưng nước mắt: "Thành chủ ca ca?"
Không phải không quan tâm đến cảm xúc của nữ nhân này sao!?
Đương nhiên hắn ta không dám hỏi, cũng không dám ở lại, chỉ đành ấm ức xoay người bỏ đi.
Đi đến đối diện, hắn ta ôm chân cuộn tròn trong góc, như cục thịt lớn.
Trên phố người qua người lại, bên đường chỉ có hai người bọn họ, trong thoáng chốc, giống như khi vừa tới vùng đất Vô Lưu, hai người đứng bên đường nghĩ cách kiếm tiền.
Mặc dù tình hình hiện tại cũng không khác là bao, nhưng trong lòng Mạnh Như Ký vẫn có chút cảm thán:
"Phải nói là, ngươi của trước kia vẫn đáng yêu hơn." Mạnh Như Ký liếc nhìn sườn mặt lạnh lùng của Mục Tuỳ: "Lúc chưa vạch trần ngươi, ngươi vẫn còn cố diễn, nhưng bây giờ đến diễn cũng lười rồi.
Khuôn mặt này còn cứng hơn cả đá trên đất."
Mục Tuỳ buông tay, không nhìn Mạnh Như Ký: "Có chuyện thì nói."
Mạnh Như Ký bĩu môi: "Tìm được việc rồi, đưa Diệu Diệu đến thành Trục Lưu."
Mục Tuỳ nhướng mày: "Sao nàng ta lại muốn đến thành Trục Lưu?"
"Đi xem cây Nhân Duyên khắc tên chúng ta nở hoa."
Câu này của Mạnh Như Ký khiến Mục Tuỳ nghẹn họng một lúc.
Mạnh Như Ký khó chịu liếc Mục Tuỳ một cái: "Một tiểu cô nương như Diệu Diệu, ngươi đề phòng cái gì, lẽ nào nàng ta có thể đào tiền của thành Trục Lưu?"
Mục Tuỳ cười lạnh, lặp lại một câu với vẻ sâu xa: "Tiểu cô nương..."
Mạnh Như Ký tinh tế cảm nhận được hàm ý trong câu nói này của hắn: "Ta không phải tiểu cô nương nữa.
Bây giờ ta là phu nhân của ngươi, ta đến thành Trục Lưu cũng không phải để đào tiền của ngươi.
Chẳng qua là tuân thủ quy tắc của vùng đất Vô Lưu các ngươi nên đến chúc mừng thành tựu của phu quân ta mà thôi."
Mục Tuỳ quay đầu đi, không muốn nhìn nàng.
Mạnh Như Ký nói tiếp: "Năm người chúng ta, Diệu Diệu phụ trách cơm cho bốn người, con thỏ của ngươi tự đi ăn cỏ, ngươi ăn phần cơm của một người, ăn không no thì ta lại nghĩ cách cho ngươi.
Tiền của thành Trục Lưu ta cũng không lấy không, trước khi quay về, ta nuôi ngươi, được chưa?"
Ba chữ "ta nuôi ngươi" mà nàng nói vừa tự tin vừa lớn tiếng, Mục Tuỳ lại cười lạnh: "Bản lĩnh lớn đó, phu nhân.
Vi phu phải đa tạ nàng rồi."
"Quá khen rồi, phu quân.
Phu thê chúng ta đồng lòng, là điều nên làm." Mạnh Như Ký không chút biểu cảm qua loa một câu, nói tiếp: "Ngoài ra...!còn có một chuyện cần hỏi ngươi."
Mục Tuỳ đợi nàng mở miệng, đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhịn được mà nhìn về phía Mạnh Như Ký, nhưng bất ngờ thấy Mạnh Như Ký rũ mắt, suy tư gì đó.
"Hỏi đi."
"Vùng đất Vô Lưu, con người thật sự sẽ vô duyên vô cớ vãng sinh sao?"
"Đúng."
"Vậy ngươi từng gặp người có thể dự đoán được ngày vãng sinh của mình chưa?"
Mục Tuỳ lãnh đạm nhìn dòng người qua lại trên phố: "Từng gặp, rất nhiều."
"Tại sao lại như vậy? Vạn vật sinh trưởng đều có quy luật, vùng đất Vô Lưu nhìn thì như một địa phận bên ngoài, nhưng chúng ta tới đây nhất định là có nguyên do, rời đi cũng vậy.
Sao có thể vô cớ vãng sinh."
"Nguyên do, tất nhiên là có."
Mục Tuỳ nhìn người qua lại trên đường, khu chợ nhỏ, mọi người đều không giàu có, mặc dù y phục không rách nát như của Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ, nhưng cũng có nhiều chỗ khâu đi vá lại, biểu cảm trên mặt mỗi người mỗi khác, nhưng đều bình thường.
Trong thoáng chốc, nơi này tựa như một góc nào đó ở nhân gian, mọi người không phải người chết dở, mà chỉ là người mưu sinh bình thường.
"Đến nơi này, là vì ở nhân gian chúng ta đã chết, nhưng cũng chưa từng chân chính chết đi, hoặc là thân xác vẫn còn, hoặc là thần trí vẫn còn, hoặc là...!vẫn sống trong ký ức của người khác."
"Sống trong ký ức của người khác..." Mạnh Như Ký đột nhiên hiểu ra: "Thế nên, nếu thần trí tiêu tan, thân xác huỷ diệt, cũng không sống trong ký ức của người khác nữa, ở vùng đất Vô Lưu này, chúng ta sẽ...!biến mất?"
"Nhân quả mà thành Trục Lưu tổng kết, chính là như vậy."
Mạnh Như Ký im lặng hồi lâu, nàng cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.
Đường vân trên lòng bàn tay vẫn như trước, độ ấm cũng giữ nguyên: "Theo lời ngươi nói, tới vùng đất Vô Lưu cũng giống như, ông trời rủ lòng thương, cho chúng ta sinh mệnh thứ hai vậy."
Mục Tuỳ cúi đầu nhìn Mạnh Như Ký một cái, ánh mắt của hắn cũng rơi vào lòng bàn tay nàng, không biết tại sao, trong đầu Mục Tuỳ đột nhiên loé lên cảnh tượng trong huyễn cảnh trước đó, Mạnh Như Ký dùng bàn tay này ấn vào đan điền của hắn.
Độ ấm của lòng bàn tay này, cơ thể hắn vẫn nhớ...
Mục Tuỳ cưỡng ép quay đầu đi, nhắm mắt, hít thở sâu, lúc mở mắt ra, cảm xúc trong mắt đã được gột sạch.
Mạnh Như Ký vẫn đắm chìm trong sự chấn động