Hôm sau trời sáng, mọi người đã nghỉ ngơi xong, trước khi thu dọn lên đường, Diệu Diệu phát hiện ra hai chuyện.
Một là thời tiết rất âm u, hơi ngột ngạt, hình như sắp có một trận mưa lớn.
Hai là, sắc mặt của Mạnh Như Ký rất âm u, rất khó coi, hình như đang nén cơn giận.
Ban đầu Diệu Diệu không biết tại sao, cũng không dám hỏi, đến khi Mạnh Như Ký phát bữa sáng cho mọi người thì Diệu Diệu mới nhìn ra, nhất định là Mục Tuỳ chọc giận Mạnh Như Ký rồi!
Vì Mạnh Như Ký cầm bánh phát cho tất cả mọi người, đến con thỏ cũng có, nhưng chỉ vòng qua một mình Mục Tuỳ.
Diệu Diệu thấy tay Mục Tuỳ đã nâng đến giữa không trung rồi, nhưng Mạnh Như Ký lại lạnh lùng vòng qua hắn, đưa bánh cho con thỏ sau lưng hắn.
Con thỏ hơi ngốc, cầm bánh tự ăn phần mình, không hề quan tâm đến ông chủ nó.
Mục Tuỳ cũng không vội, khoanh tay đứng tựa vào xe của bọn họ, nhàn nhã nhìn Mạnh Như Ký, ánh mắt vẫn luôn dõi theo nàng.
Mạnh Như Ký không hề ngước mắt nhìn hắn, phát "xong" bánh, nàng liền ngồi ở đầu kia của xe, bắt đầu ăn...!Có điều túi bánh bị nàng che lại, không cho ai động.
Diệu Diệu cắn bánh, xích đến bên cạnh Mạnh Như Ký, nhỏ giọng hỏi nàng: "Hai người cãi nhau rồi?"
"Cãi nhau?" Mạnh Như Ký cắn bánh, vừa ăn vừa đáp: "Không có đâu, ta chỉ cảm thấy có vài giao dịch không cần thương lượng, có vài vụ hợp tác không cần làm.
Thế thôi."
Giọng nói của nàng không lớn không nhỏ, vừa hay những người có mặt đều nghe thấy được.
Con thỏ đang ăn ngấu nghiến nghe vậy thì phản ứng lại.
Nó ngẩng đầu lên nhìn, thấy bụng thành chủ ca ca của mình vẫn đang kêu, ngón tay còn không dính chút bột nào.
Con thỏ tức giận, hung hãn mắng Mạnh Như Ký: "Sao ngươi lại bắt nạt thành chủ ca ca của ta! Lấy bánh ra đây!"
Mạnh Như Ký cười lạnh, lãnh đạm nói: "Gào cái gì, giao dịch này của Diệu Diệu là do ta thương lượng, ngoại trừ Diệu Diệu, ta có quyền quyết định mấy người các ngươi chia vật tư thế nào.
Niệm tình ngươi phải kéo xe nên ta cho ngươi một cái, còn hắn, có chân có tay còn phải để ta bón sao, tự tìm quả dại ăn đi."
"Ngươi bắt nạt người khác!"
Con thỏ còn chưa gào xong đã thấy Mục Tuỳ đi vào trong rừng thật!
Con thỏ hoảng sợ: "Thành chủ ca ca! Sao người phải chịu đựng bọn họ!"
"Ngươi ồn quá." Mục Tuỳ vừa đi vừa nói.
Con thỏ vội vàng đi theo, mặc dù tức giận nhưng vẫn nghe lời, hạ thấp giọng phàn nàn với Mục Tuỳ: "Ta không kéo cái xe rách đó nữa! Ta đi tìm đồ ăn cùng thành chủ ca ca! Ca ca không ăn no thì ta sẽ không kéo!"
"Bọn ta không vội về thành Trục Lưu." Mạnh Như Ký vừa ăn bánh vừa nhàn nhã nói: "Các ngươi cứ từ từ tìm."
Con thỏ tức đến mức quay đầu chỉ vào Mạnh Như Ký, buột miệng mắng mỏ: "Nữ nhân độc ác nhà ngươi!..."
"Được rồi." Mục Tuỳ liếc con thỏ một cái, ánh mắt lạnh lẽo, che giấu vẻ cảnh cáo: "Câm miệng."
Con thỏ bắt gặp ánh mắt của Mục Tuỳ liền kinh hãi, lập tức ngậm chặt miệng mình, không dám nói nữa.
Nhưng bước chân của nó vẫn giẫm rất mạnh trên đất, bực bội bước vào trong rừng.
Thấy cảnh tượng này, Diệu Diệu sáng mắt nhìn Mạnh Như Ký: "Hôm nay Mục công tử hình như hơi khác...! Hình như hắn hơi...!chiều Như Ký tỷ?"
"Chiều thú cưng?" Mạnh Như Ký lại cười lạnh một tiếng: "Ta không phải động vật, cũng không phải con nít, không cần ai chiều hay không."
"Không phải, muội chỉ cảm thấy, hôm nay Mục công tử hình như rất bảo vệ tỷ?"
Mạnh Như Ký liếc nhìn bóng lưng của Mục Tuỳ, hung ác cắn nốt miếng bánh cuối cùng trong miệng, giống như đang nhai thịt hắn:
"Hắn nợ ta."
"Hả? Nợ cái gì?"
"Công! Bằng!"
Mạnh Như Ký không nói nhiều chuyện này nữa, quay đầu, sửa bánh xe cùng Diệp Xuyên vẫn luôn ngồi dưới đất.
Đợi khi Mục Tuỳ ăn xong, bánh xe cũng đã được Diệp Xuyên chỉnh sửa tốt hơn.
Mấy người chuẩn bị lên đường, nhưng sắc trời có vẻ ngày càng không ổn, vô cùng âm u, trong mây đen mơ hồ còn có tiếng sấm truyền đến.
Ngửi mùi cỏ tươi, Diệu Diệu cảm thán: "Có vẻ sắp mưa lớn rồi."
"Hay là đi tránh mưa trước đi." Con thỏ vẫn luôn im lặng kéo xe đột nhiên lên tiếng: "Ta nhớ lúc đến có thấy một căn nhà lụp xụp phía trước."
"Cũng được." Diệp Xuyên gật đầu: "Đừng để ướt y phục và bánh."
Mọi người không có ý kiến, vội vã lên đường, cuối cùng cũng đến được căn nhà mà con thỏ nói ngay trước khi giọt mưa đầu tiên rơi xuống.
Nhưng Mạnh Như Ký không ngờ, căn nhà lụp xụp này lại là một cái miếu nhỏ.
Xung quanh căn miếu đều đã đổ nát, ngói trên mái cũng chỗ có chỗ không, khuôn mặt tượng thần được thờ trong miếu rất mờ, cơ thể bằng đá phủ đầy rêu xanh, sau khi nhiễm hơi nước thì đám rêu đó càng xanh hơn.
Mái miếu đã sập một nửa, nửa còn lại do tượng thần chống đỡ nên trong miếu vẫn còn một chỗ không bị ướt.
Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ bước vào trong miếu đầu tiên, thấy tượng thần đều không hẹn mà cùng khựng lại.
Ngay sau đó, Mạnh Như Ký ôm bánh và y phục vẫn còn sạch sẽ trong túi đến chỗ khô, đặt vào góc an toàn nhất.
Nhân lúc còn chưa mưa to, nàng liền đi nhặt mấy cọng cỏ hình lá dong cạnh miếu.
Mục Tuỳ đứng trước tượng thần một lúc, không nói một câu, mưa càng lúc càng lớn mà hắn vẫn không động đậy.
Đến khi con thỏ phía sau kéo xe bước vào, âm thanh bánh xe dường như đánh thức hắn, hắn nhìn về phía sau, Diệu Diệu nâng tay che đầu, vội vàng chạy vào, không hề nhìn xung quanh mà trực tiếp ngồi cạnh Mạnh Như Ký.
"Mưa ở vùng đất Vô Lưu đúng là, giống hệt nhân gian, không thương lượng với ai cả, nói mưa to là mưa to." Diệu Diệu vừa phủi y phục vừa phàn nàn.
Con thỏ ở phía sau lộc cộc kéo xe đến một góc, đất trên mặt đất lầy lội do thấm nước mưa nên Diệp Xuyên đi cuối cùng cũng giúp nó đẩy.
"Cuối cùng cũng vào rồi." Con thỏ hạ xe xuống, bước đến chỗ trú mưa, nhưng Diệp Xuyên không động đậy.
Lúc nhìn thấy tượng thần, hắn cũng dừng bước, như Mục Tuỳ.
Có điều Mục Tuỳ đã bước đến chỗ trú mưa cùng mọi người, chỉ có Diệp Xuyên vẫn kinh ngạc nhìn tượng thần, đứng trong cơn mưa.
"Đây là tượng thần." Diệp Xuyên nói.
Lúc này Diệu Diệu và con thỏ mới quay đầu nhìn tượng thần bằng đá chống đỡ căn miếu, cung cấp chỗ trú mưa cho bọn họ.
Con thỏ lập tức "Ồ" một tiếng, sau đó bước đến bên cạnh Mục Tuỳ, cởi áo ngoài ra làm một cái đệm trên mặt đất cho Mục Tuỳ: "Thành chủ ca ca, chỗ này sạch sẽ, người mau ngồi xuống nghỉ đi."
Mục Tuỳ bình thản ngồi xuống, lấy hai quả dại từ trong lòng ra, cho con thỏ hai quả, còn lại thì vừa lột vỏ vừa ăn, vẫn im lặng không nói chuyện, chỉ có ánh mắt hơi lạnh lẽo như nước mưa.
Diệu Diệu không hiểu, ánh mắt di chuyển qua lại giữa tượng thần và Diệp Xuyên:
"Sao thế? Chuyện này không phải rất bình thường sao? Diệp đại ca, huynh mau qua đây đi, mưa to rồi, y phục và đầu tóc ướt sẽ bị bệnh đó."
"Chuyện này không bình thường." Diệp Xuyên rất cố chấp đứng trong mưa, nhìn chằm chằm tượng thần: "Nhân gian thờ tiên, nơi này thờ thần linh."
Câu này của hắn, Diệu Diệu càng không hiểu, kỳ quái gãi đầu.
"Chúng ta nên rời khỏi đây." Diệp Xuyên nghiêm túc nói.
"Muốn đi thì ngươi đi đi." Con thỏ vừa lột vỏ vừa nói: "Trời đang mưa, cái xe này rất khó kéo, ta không ra ngoài dầm mưa đâu."
"Mạnh cô nương." Diệp Xuyên quay đầu gọi Mạnh Như Ký: "Thân là người tu tiên, sao có thể nghỉ ngơi ở nơi thờ thần linh."
Vừa nói dứt lời, Mạnh Như Ký đang hái cỏ ở một bên chợt khựng lại.
Nàng quay đầu nhìn Diệp Xuyên.
Ở nơi hai người không chú ý đến, Mục Tuỳ cũng ngẩng đầu, đồng tử đen nhuốm hơi nước nhìn chằm chằm Mạnh Như Ký, ghi lại mọi cử động của nàng.
"Lần này, con thỏ nói đúng."
Mạnh Như Ký bình tĩnh đáp một câu.
Con thỏ đắc ý bĩu môi: "Người xem, thành chủ ca ca, nữ nhân xấu xa còn cảm thấy ta nói đúng."
Mục Tuỳ rũ mắt, ăn quả dại đã lột vỏ xong, dường như không quan tâm đến chuyện của bọn họ.
Có điều trong thoáng chốc, ánh mắt hắn có vẻ ôn hoà hơn đôi chút.
Mạnh Như Ký vẩy mấy phiến lá dài trong tay, quay lại chỗ trú mưa, ngồi khoanh chân, bắt đầu đan thứ trong tay.
Diệp Xuyên thấy vậy thì hơi gấp gáp: "Mạnh cô nương!"
Mạnh Như Ký bình tĩnh ngắt lời hắn: "Ta nghe thấy."
"Đây là miếu thờ thần linh!"
"Ta nhìn thấy."
"Thần linh từng có dáng vẻ thế nào, ngươi không biết sao! Bọn họ muốn diệt thế! Ngươi không biết sao!"
Mạnh Như Ký nhanh chóng đan cỏ trong tay, không bao lâu sau đã có một cái áo choàng bằng cỏ đơn sơ.
Nàng dường như bớt được thời gian rảnh rỗi, đáp: "Từng nghe."
"Sao ngươi có thể bình tĩnh như vậy!"
Cùng với tiếng quở trách của Diệp Xuyên, "ầm" một tiếng, tia sét trắng xoá đánh xuống, chiếu vào khuôn mặt mơ hồ của tượng thần, lờ mờ thấy được khuôn mặt thần linh từng được khắc trên đó.
Ánh mắt hướng xuống phía dưới, như thể khinh thường tất cả trò hề trên thế gian.
"Từng là tiên nhân, trải qua mấy ngàn năm chiến tranh, cuối cùng chiến thắng thần tộc bạo ngược mới bảo vệ được chúng sinh thiên hạ.
Hôm nay, tại sao có thể chỉ vì một trận mưa mà ngươi trốn trong căn miếu thờ thần linh này!" Diệp Xuyên nhìn Mạnh Như Ký, vô cùng đau khổ: "Ngươi là người tu tiên..."
"Không phải."
Mạnh Như Ký cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Diệp Xuyên.
"Ta chỉ là một kẻ xui xẻo, vì hành vi ngông cuồng của một thần tiên yêu ma mà bị buộc dính đến chuyện tu tiên này, vậy thôi."
Diệp Xuyên sững người: "Có ai không phải từ người tu thành tiên, hơn nữa...! từng là tiên nhân, không phải để bảo vệ người thường sao? Ngươi...!ngươi nên tuân theo quy tắc của tiên nhân."
"Ta tôn trọng, cũng thấu hiểu.
Ngươi có thể đứng trên lập trường của tiên nhân để chỉ trích sự tàn ác, bạo ngược của thần linh.
Nhưng ta từ chối tuân theo quy tắc của ngươi."
Tiếng sấm rền vang, giọng nói của Mạnh Như Ký không lớn, nhưng lại có thể khiến tất cả mọi người nghe rõ trong màn mưa.
"Hôm nay cho dù Thiên Vương Lão Tử tới cũng đừng mong ta ra ngoài dầm mưa."
Mạnh Như Ký vừa nói vừa đan cái áo choàng đầu tiên, cắn cọng cỏ cuối cùng rồi thắt nút, sau đó đưa áo choàng cho Diệu Diệu: "Mặc lên, chắn mấy hạt mưa thổi tới."
"Ồ..." Diệu Diệu thành thật nhận lấy, mặc áo lên người.
Sắc mặt Diệp Xuyên bị bỏ mặc trong mưa lúc đỏ lúc trắng, một lúc lâu sau, đến khi Mạnh Như Ký đan xong cái áo choàng thứ hai, Diệp Xuyên mới nói: "Ngươi cố chấp như vậy, ta cũng...!hết cách, có điều, ta nhất định sẽ không tránh dưới mái hiên được thần linh chống đỡ cùng các ngươi."
Mạnh Như Ký ném cái áo choàng cỏ về phía Diệp Xuyên.
Diệp Xuyên gần như vô thức nhận lấy.
Vẻ mặt Mạnh Như Ký không dao động, tiếp tục dùng cỏ đan nốt áo choàng: "Ngươi không muốn được thần linh che chở, vậy ta tạm thời che chở ngươi một lúc.
Có điều ngươi đứng trong mưa, tác dụng chắn mưa của cái áo choàng này không tốt lắm, chắn được bao nhiêu hay bấy nhiêu, ngươi dùng tạm đi."
Mục Tuỳ đang cúi đầu ăn cũng nhìn theo cái áo choàng cỏ đó.
Hắn thấy Diệp Xuyên cầm cái áo choàng, sắc mặt không lúc đỏ lúc trắng nữa, mà lúc này đã hoàn toàn đỏ ửng.
Diệp Xuyên im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng mặc áo lên, xoay người, bước ra bên ngoài bức tường đổ nát.
Hắn không đi xa, chỉ đứng bên ngoài, quay lưng với căn miếu như một cây cột, không biết đang không muốn nhìn bức tượng, hay đang bảo vệ người ở trong miếu.
Mục Tuỳ