Tại sao phải làm khó hắn? Nàng làm khó hắn ư?Lúc này, Kỷ Hồng Nhan tức giận thật sự.
Đột nhiên, nàng đập bàn đứng dậy, bực bội nhìn Dạ Trầm Uyên."Dạ Trầm Uyên! Có phải ngươi còn ghi hận ta hạ dược Ba ngày gọi hồn hương với ngươi không? Chẳng lẽ ngươi ở ảo cảnh đã nhìn thấy cái gì không nên thấy, cho nên bây giờ mới trút giận lên ta? Rõ ràng ngươi cũng đã đâm ta một đao!"Nàng không nhắc tới chuyện này còn đỡ, vừa nói tới chuyện này, sắc mặt Dạ Trầm Uyên trở nên rất khó coi, ba ngày kia, ba ngày kia!Thấy trên người Dạ Trầm Uyên xuất hiện sát khí, Nguyên Sơ kinh sợ, vội vàng đứng ra hòa giải."Ai da, mấy người trẻ tuổi các ngươi không cần quá xúc động.
Như vầy được không, ta dẫn hai ngươi đi hồ Thiên Cực, cả hai đừng ồn ào nữa.""Tránh ra! Ai muốn đi theo ngươi chứ." Kỷ Hồng Nhan hai tay ôm ngực, quay người bỏ đi.Mà Dạ Trầm Uyên cũng kéo Nguyên Sơ đứng dậy: "Đi, ta cùng đi với Nhạc huynh.""Còn nàng ta..""Ta với nàng ấy không thân."Dạ Trầm Uyên cũng không hề quay đầu lại, dùng sức kéo Nguyên Sơ đi, không cho nàng nói thêm gì nữa, làm Nguyên Sơ ngượng ngùng đành phải quay đầu lại nhìn Kỷ Hồng Nhan cười cười.Kỷ Hồng Nhan bị tên đầu gỗ không hiểu tình cảm này chọc tức chết rồi.Nàng tức giận nhanh chóng lấy ngón tay xoa xoa giữa mi tâm mới có thể nhẫn nhịn không rút kiếm xông lên.
Tên tiểu tử Dạ Trầm Uyên này chắc chắn vẫn là xử nam, cũng chưa hiểu chuyện, nếu không chắc cũng sẽ không giống như khúc gỗ như vậy.Mà đôi cẩu nam nam này muốn ném nàng đi sao? Đừng có mơ?Kỷ Hồng Nhan nghĩ như vậy, cắn răng chạy theo.
Cho dù có bị đánh chết cũng không để bọn họ có cơ hội vứt bỏ nàng lại.
Nàng cũng không tin, nàng lại không đoạt được một người nam nhân.Thấy Kỷ Hồng Nhan theo tới, Dạ Trầm Uyên chưa bao giờ có cảm giác ghét bỏ một người như vậy.
Tại sao nàng cứ muốn bám lấy mình chứ?Kỷ Hồng Nhan gạt bỏ sự tức giận lúc nãy, lại một lần nữa cười tươi quấn lấy Dạ Trầm Uyên hỏi đông hỏi tây.
Nàng vận dụng hết sức cơ thể đẩy Nguyên Sơ ra xa.
Nguyên Sơ sờ sờ cái mũi, hũ dấm thật là lớn nha.
Rất nhanh, bọn họ đã đến hồ Thiên Cực.
Lúc này, bên cạnh hồ Thiên Cực có rất nhiều người, cũng có người đang chuẩn bị xuống nước.
Trước đó, có người ở trong hồ gặp được kỳ ngộ, nhưng mà đại đa số những người xuống đó đều chán nản quay về.
Nguyên Sơ nhìn nơi này, nhớ ra nơi này thực sự có một truyền thừa nhỏ thuộc về nam chủ, nên cười nói: "Việc này cũng không nên chậm trễ, chúng ta xuống đó đi."Sau đó nhảy xuống trước một bước.Lúc này, Kỷ Hồng Nhan lôi kéo Dạ Trầm Uyên nói: "Ngươi xem, ngươi xem, nói là cùng nhau thử vận may, mà giờ hắn lại nóng vội như vậy, rõ ràng là tham lam bảo vật.
Tu vi cao như vậy lại còn có lòng tham, chúng ta không cần đi chung với hắn.
Nếu như chúng ta tìm được đồ tốt hắn sẽ giết chúng ta cướp bảo vật thì phải làm sao?"Dạ Trầm Uyên liếc nàng một cái, đẩy tay nàng ra, nhảy xuống theo Nhạc Trầm Câu.Kỷ Hồng Nhan rất tức giận, nhưng không có biện pháp gì cũng đành nhảy xuống theo.
Tóm lại, nam nhân kia lai lịch không rõ ràng, nàng nhất định sẽ chứng minh được trong lòng hắn có ý đồ xấu.
Sau khi mang Tị Thủy Châu, bọn họ cũng giống như cá, có thể đi lại tự do dưới nước.
Khu thủy vực này rất kỳ lạ, dưới nước không có cá cũng không có linh thú, thủy quái nào.
Kỳ lạ hơn nữa, cây cỏ thủy sinh cũng không có.
Càng đi sâu xuống dưới, nước càng có màu trắng đục, rất nhanh bọn họ đã không thể nhìn thấy nhau.Dạ Trầm Uyên né Kỷ Hồng Nhan ra, bơi lại chỗ Nguyên Sơ.
Nhưng do ở dưới nước, phương hướng lệch lạc, dần dần hình như hắn bơi tới một vùng nước rất lạnh.
Ngay lúc hắn nghĩ đã đi đến điểm cuối cùng thì quần áo trên người hình như bị người ta kéo tới mức hơi rách một chút.Dạ Trầm Uyên quay đầu lại, giây tiếp theo, hắn đã bị người đó ôm chặt trong lồ ng ngực."Đừng qua đó.." Bên tai truyền đến giọng nói cực kỳ nhỏ của Nguyên Sơ: "Bên đó có một con Giao băng đang ngủ."Còn may là nàng nhanh tay lẹ mắt.
Theo bản gốc, nam chính bị con Giao băng này đuổi giết rồi đánh bậy đánh bạ mới đi tới bên trong bí cảnh.
Nhưng bây giờ, có thể trốn thì cứ trốn đi vậy.Rõ ràng là giọng nói của nam nhân, nhưng mà Dạ Trầm Uyên lại nghe được ngữ khí quen thuộc trong đó, hắn nắm tay Nguyên Sơ."Được, ta nghe lời người."Nguyên Sơ có chút lo lắng, tiểu tử này có phải quá dễ bị