Edit: XiBeta: DừaHơn nữa Hỗn Nguyên Tông còn có ba vị cao thủ Nguyên Anh trấn thủ, chỉ dựa vào thực lực của bọn họ hiện tại, vĩnh viễn không phải là đối thủ của bọn chúng.Thấy Dạ Trầm Uyên vẫn còn ngây ngẩn, Nguyên Sơ nghiêm túc nói bên tai trái hắn:"Yên tâm đi, sẽ có cách, ta chắc chắn." Lời này, nàng thật sự không nói láo.Dạ Trầm Uyên vẫn im lặng, chỉ là ôm nàng càng chặt hơn.Được Nguyên Sơ ôm trong ngực, tâm trạng hắn hiển nhiên đã khá hơn nhiều, lại thêm việc bị thương quá nặng, hắn ôm lấy Nguyên Sơ, nặng nề chìm vào giấc ngủ.Lúc này, lão Lệ mới hóa thành một làn khói đen bay ra từ giữa hai đầu lông mày của hắn, sau đó nhìn hắn mà than thở:"Ây da, Tiểu Uyên mới nhỏ như vậy đã trải qua những chuyện này, thật sự khổ cho hắn."Lão nhìn Dạ Trầm Uyên lớn đến từng này, cả ngày chỉ làm bạn với lò luyện đan, thỉnh thoảng đi nhìn lén sư tỷ một chút, cuộc sống vừa đơn giản vừa phong phú, nào hay trong lòng hắn nhiều tâm sự như vậy?Nguyên Sơ đỡ lấy Dạ Trầm Uyên đang ngủ say, thở dài.Đời trước nàng chỉ thấy Dạ Trầm Uyên là kẻ ngạo mạn, là kẻ lợi hại, mạnh đến lật trời, lại không ngờ rằng cho dù là khi hắn còn bé hay là đã là thiếu niên, đều có nhiều phiền não như vậy.Nguyên Sơ nói: "Vậy lão nói thử xem, trước đây khi chưa gặp ta, Dạ Trầm Uyên hắn..
Có cuộc sống như nào?"Mặc dù nàng cũng đoán được đại khái, nhưng lúc này, nàng muốn hiểu rõ hơn quá khứ của Dạ Trầm Uyên.Lão Lệ cũng không từ chối, liền nói đến Dạ Trầm Uyên khi còn bé:"Thật ra thì Tiểu Uyên mới năm tuổi đã mở được Thiên Châu, chẳng qua là khi đó, nó không có chút linh khí nào, ta cũng vừa mới thức tỉnh, cho nên hắn không hề biết tồn tại." Lão Lệ nhớ đến ngày hôm đó liền muốn mắng chửi: "Đám Dạ gia đó thật không phải là người, không biết tại sao, bọn họ lúc nào cũng khi dễ hắn, nếu hắn dám phản kháng, sẽ bị bỏ đói mấy ngày, tiểu cô cô Dạ Thiên Âm gì đó của hắn cũng bị liên lụy theo..
Có một lần Tiểu Uyên đói quá nên phải làm việc xấu, đi vào nhà bếp trộm thức ăn, đó là lần đầu tiên nó trộm đồ, nội tâm giằng xé rất lâu, trốn trong tủ bếp cả một buổi chiều, mới dám trộm đi một cái màn thầu dưới mắt lũ người hầu.""Lúc ấy ta cảm nhận được nó rất đói bụng, một cái màn thầu sao có thể đủ no? Hình như nó cũng cảm thấy không đủ, nên vẫn chưa ăn.""Tại sao lại không ăn?" Nguyên Sơ cau mày hỏi.Lão Lệ thở dài nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng sau đó, ta thấy nó đưa màn thầu cho Dạ Thiên Âm, sau đó lần đầu tiên trong đời nó nói láo, nói nó đã ăn rồi.""Dạ Thiên Âm cũng không nghĩ tới chuyện Dạ Trầm Uyên sẽ nói láo, lại thêm nàng cũng đang rất đói, liền ăn màn thầu luôn, sau đó, Tiểu Uyên đói không ngủ được, chạy ra ăn hoa cỏ ngoài sân."Lão Lệ nói đến đây, cười cười: "Sau này ta có hỏi thằng bé chuyện đó, còn hỏi nó hoa cỏ có vị gì, dẫu sao khi còn bé Tiểu Uyên nhiều lần bị bỏ đói, ăn hoa cỏ cũng không phải chỉ một hai lần.
Ai ngờ tiểu tử ngốc này lại nói, lúc ấy quá đói, vốn là hoa cỏ có vị đắng cũng có thể cảm nhận được vị ngọt, còn nói, chỉ có cánh hoa hướng dương là ăn ngon nhất, chỉ là hắn không thể lấy cho cô cô ăn, bởi vì nếu cô cô biết hắn vì người mà ăn thứ này lót dạ, chắc chắn sẽ khóc."Nguyên Sơ nghe những lời này, mắt đỏ lên.Hắn rõ ràng có địa vị đáng được tôn sùng, nhưng ở trong tộc ngay cả súc sinh cũng không bằng, những câu chuyện này, hắn chưa từng kể cho nàng!Lão Lệ kể rất nhiều chuyện, cuối cùng nói: "Tiểu Uyên từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, hắn biết bởi vì hắn, mà làm liên lụy tới những người bên cạnh, cho nên bất kể là mẫu thân hay cô cô hắn, hắn đều rất cố gắng không để cho cuộc sống hai người họ thêm rối loạn.
Hơn nữa, cho dù nói là hai người họ đang chăm sóc cho hắn, nhưng thực ra, thân thể hai người yếu ớt, lại không có linh lực, là Tiểu Uyên chăm sóc hai người họ nhiều hơn mới đúng! Có lẽ trong lòng hắn, họ không làm được cái gì