Manh Sủng

Nghe nói Cửu công chúa phải trở về thành Lạc Dương


trước sau

Khối lệnh bài kia như một cục sắt nóng bỏng tay. Trên đó còn lưu lại nhiệt độ và vết máu của Diêu Dao. Cửu công chúa cầm trong tay, cảm giác nặng nghìn cân.

Nàng thở d ốc, dường như đang đè nén cảm xúc, đôi mắt nàng ửng đỏ, nước mắt chảy xuống gò má bẩn thỉu.

Không biết lấy khí lực từ đâu, nàng nắm chặt vạt áo Diêu Dao, khàn giọng gào khóc “Muội không muốn cái này! Muội không muốn!”

Diêu Dao bị đau, nhíu mày r3n rỉ một tiếng, lại bật cười khanh khách “Tiểu Cửu nhi, ca ca không có gì có thể đưa cho muội.”

“Huynh câm miệng!” Cửu công chúa không thể nghe thêm một chữ nào, mỗi lời nói của Diêu Dao đều giống như di thư làm nàng cảm nhận được sự tuyệt vọng chưa từng có.

Nàng mất hứng rụt hai vai, cả người co thành một đống, nhỏ giọng khóc nức nở “Cần xin huynh, nhất định phải chống đỡ thêm một lúc nữa! Cầu xin huynh.”

“Tiểu Cửu nhi, muội phải bình tĩnh nghe ta nói.” Diêu Dao khó khăn mở lời “Ca ca bị thương, không chạy nổi rồi, sớm hay muộn cũng sẽ liên lụy đến muội. Thuyền chạy chậm như vậy, rất nhanh sẽ bị đuổi theo, cả hai ta đều bị giết. Chẳng bằng muội cầm lệnh bài đi lên hướng bắc, thay ta tìm thuộc hạ, trở về giết đám phản tặc của Lĩnh Nam vương phủ …”

Cửu công chúa kiên định lắc đầu, dung nhan xinh đẹp vì kích động mà trở nên vặn vẹo.

“Ta sẽ không bỏ huynh lại. Ta đã nợ huynh rất nhiều rồi, không thể lại tiếp tục nợ huynh một cái mạng. Huynh nghe cho rõ, Lý Dao, huynh đừng mong dùng cái chết đổi lấy địa vị trong lòng ta, huynh đừng hòng.”

Cửu công chúa càng nói càng kích động, cuối cùng dường như khóc rống lên “Nghe được không? Ta không muốn 60 binh mã của huynh, ta muốn huynh sống thật khỏe mạnh.”

Gào thét xong, nàng nghe thấy từ bên bờ truyền đến tiếng gà gáy chó sủa, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng.

“Có thôn trang!” Nàng rướn người ra ngoài khoang thuyền nhìn xung quanh, quả nhiên thấy bên bờ có mấy ánh lửa mờ mờ, chắc là ngư dân dậy sớm chuẩn bị ra khơi.”

“Có làng thì chắc chắn sẽ tìm được đại phu, ta dẫn huynh đi khám bệnh.” Dứt lời, Cửu công chúa cúi người, dùng sức nhấc một cánh tay của Diêu Dao lên.

Có lẽ đã mấy ngày nàng không nghỉ ngơi đầy đủ, thân thể đã không còn khí lực, hoàn toàn không thể đỡ được thân thể nặng nề của Diêu Dao.

Diêu Dao thở ra một hơi, miễn cưỡng mỉm cười “Tiểu Cửu nhi, ca ca không còn sức nữa rồi.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Không sao. Huynh cứ ở trong thuyền chờ ta, ta sẽ mời đại phu đến.”

Nàng lập tức cầm mái chèo, ra sức chèo chống. Thuyền chỉ còn cách bờ không tới một trượng, nàng đã không đợi nổi, nhanh chóng nhảy xuống, lội nước lên bờ, dùng giọng nói khàn khàn hô “Người đến giúp ta một chút. Có người cần giúp đỡ.”

Người Lĩnh Nam nghe không hiểu tiếng phổ thông, chỉ thấy một ngoại nhân tóc tai bù xù la hét mấy tiếng kì quái, còn nghĩ là thủy quái hiện hình, sợ đến mức la hét hoảng loạn chạy về phòng chốt chặt cửa.

“Tiểu Cửu nhi, cầm cái này lên.” Diêu Dao ở mui thuyền ném cho nàng một lệnh bài, giải thích “Họ nghe không hiểu lời muội nói, cầm cái này cho họ xem.”

Cửu công chúa còn có chút do dự, nhưng nhớ đến trên lệnh bài có tộc huy của Lĩnh Nam, chắc chắn có thể làm cho thôn dân tin tưởng nên không nghĩ nhiều, cầm lệnh bài trong tay, lảo đảo chạy về phía làng.

Diêu Dao nhìn bóng lưng Cửu công chúa xa dần, thấy nàng buông bỏ kiêu ngạo của công chúa, lần lượt gõ cửa từng nhà cầu xin họ giúp đỡ một tay …

“Như vậy là đủ rồi, Tích Nguyệt.” Hắn mỉm cười, dùng toàn bộ sức lực mới lê đến đuôi thuyền, khua mái chèo một cái.

Thuyền nhỏ giống như một chiếc lá khô, phiêu đãng trôi ra xa.

“Ta có lệnh bài, lệnh bài của Lĩnh Nam vương các ngươi.”

Đối mặt với đám dân cầm cày cuốc, đôi mắt Cửu công chúa ửng đỏ, lấy lệnh bài bằng sắt màu đen kia giơ đến trước mặt từng người, khoa chân múa tay giải thích “Vương gia của các ngươi bị thương rất nặng, cầu các ngươi cứu hắn.”

Trong đám người có một ông lão gầy như sậy, nương theo ánh lửa yếu ớt đánh giá lệnh bài trong tay nàng. Một lát sau, ông trợn mắt, cuống quýt quỳ xuống dập đầu, dùng tiếng Lĩnh Nam hô to một tiếng.

Dù Cửu công chúa không hiểu họ nói gì nhưng cũng biết đám người này đã tin tưởng nàng.

Nàng lo lắng khoa chân múa tay, bày ra một dáng bị thương, khàn khàn nói “Ta cần thuốc và đại phu.”

Mấy người kia cái hiểu cái không, luống cuống tay chân giúp nàng chuẩn bị đồ.

Cửu công chúa thở dài một hơi, thân thể căng thẳng đã chống đỡ đến cực hạn, dường như lúc nào cũng có thể ngã xuống. May mắn có một đại nương tốt bụng đỡ lấy nàng, lo lắng dùng ngón trỏ và ngón giữa dính rượu gạo bôi trên trán nàng. Đại nương lẩm bẩm gì đó, hình như muốn chúc phúc nàng bình an vô sự.

Vu đại phu trong thôn nhanh chóng chạy tới. Đó là một người phụ nữ da đen, khoác một chiếc áo lông vũ, tay cầm theo nhung hươu. Cửu công chúa cũng không quan tâm người kia có thể chữa được bệnh không đã bất chấp kéo nàng chạy đến bờ sông.

Ai ngờ mới chạy được nửa đường, giữa sông đã truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, sau đó lửa chiếu sáng nửa bầu trời.

Trong lòng Cửu công chúa cả kinh, bỏ lại Vu đại phu, chạy bán sống bán chết đến bờ sông.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nàng chạy qua tường đất, xuyên qua hẻm nhỏ, cứ ngã xuống lại nhịn đau đứng lên, khập khiễng chạy về phía bờ sông.

Hai bên bờ sông mờ mịt khói lửa, ven bờ đều là truy binh cầm đuốc đuổi tới. Cửu công chúa không dám tiến lên, nàng dừng chân đứng sững tại chỗ tường đất, chết lặng nhìn con thuyền nhỏ bốc cháy ngùn ngụt.

Trong giây lát, nước mắt nàng không khống chế được rơi xuống.

Không biết vì sao con thuyền kia lại trôi dạt đến giữa sông, cách bờ hơn mười trượng. Đám truy binh dùng tên tẩm dầu và máy bắn đá tấn công thuyền. Nhìn từng quả cầu lửa lớn liên tiếp bắn về phía giữa sông làm con thuyền nổ thành từng mảnh nhỏ.

Diêu Dao bị thương nặng như vậy, làm sao có thể thoát khỏi lực sát thương của mấy thứ vũ khí kia. Chỉ sợ hơn nữa là …

Cửu công chúa không dám nghĩ tiếp, nàng cắn chặt môi đến mức chảy máu giàn giụa, nỗi đau tê tâm liệt phế hóa thành tiếng nghẹn ngào nho nhỏ.

… Nàng tình nguyện người chết trên con thuyền kia là mình!

Con thuyền vẫn tiếp tục bị thiêu đốt, Cửu công chúa dựa vào tường đất, vô lực ngã xuống, đầu ngón tay dính đầy bùn còn thoáng thấy vết máu đỏ rực.

“Bịch”

Có vật gì từ trong lòng nàng rơi xuống.

Cửu công
chúa thẫn thờ nhìn, tâm trạng lại bị k1ch thích. Đó là lệnh bài có thể điều khiển 60 vạn binh mã trước khi đi Diêu Dao giao lại cho nàng.

Tấm lệnh bài bằng sắt màu đen khắc hoa văn mây hổ toát ra ánh sáng lạnh lẽo đâm thẳng vào mắt nàng. Bi thương cực độ qua đi, ngọn lửa báo thù trong lòng nàng bừng lên.

“Đến quận Tượng tìm Lữ Quyền …” Nàng thì thào như muốn khắc ghi vào trong lòng, gian nan vịn tường đứng lên, từng bước từng bước tiến về hướng bắc.

Đi ngang qua một nhà dân, nhìn thấy trong chuồng có một con ngựa, nàng bất chấp tất cả, đoạt ngựa phi như điên.

Nửa tháng sau, ở kinh thành cách đó ngàn dặm Từ Nam Phong nhận được tin dữ …

Lĩnh Nam Vương trẻ tuổi mất sớm, tiểu Vương phi dẫn 60 vạn binh mã san bằng sào huyệt của Lão vương phi, toàn bộ gia quyến của 200 kẻ liên quan đều xử trảm. Nhất thời, cả vùng Lĩnh Nam máu chảy thành sông. Phản tướng bị chém 10 ngày liên tiếp, đầu người đều bị treo ở cổng thành để an ủi linh hồn trên trời của Lý Dao.

Cách làm việc tàn nhẫn của Cửu công chúa nhanh chóng trấn áp được quân phản loạn ở Lĩnh Nam. 60 vạn binh mã dưới trướng không ai dám nghi ngờ năng lực của nàng.

Vì vậy, ở thành Lạc Dương, Cửu công chúa trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng.

Trong thư phòng, Kỷ vương gấp gọn mật hàm từ Lĩnh Nam, hơ trên ngọn lửa thiêu sạch, trầm tư suy nghĩ “Một quả phụ 17, 18 tuổi, trong tay lại cầm trọng binh không thể nghi ngờ chính là một khối thịt béo đặt trước mắt, không ai không muốn thân cận với muội ấy hòng được chia một chén canh.”

Lúc này Kỷ vương ngẩng đầu lên mới phát hiện Từ Nam Phong ngồi đơ người trước cửa sổ, đôi mắt đã ửng đỏ.

“Nam Phong, nàng vẫn khỏe chứ?”

Kỷ vương nhẹ giọng gọi một tiếng, đem áo choàng khoác lên người nàng, dịu dàng ôm vai nàng trấn an “Đây là số mệnh của bọn họ. Có gặp nhau ắt sẽ có ly biệt.”

“Ta luôn cảm thấy, nếu chúng ta cố gắng thêm chút nữa, nhanh chóng trở lên lớn mạnh hơn một chút, Tiểu Dao nhi sẽ không xảy ra chuyện gì. Nếu có thể, lúc ta trở về thành Lạc Dương không nên chọc giận Hoàng thượng, như vậy chàng cũng sẽ giữ được thực quyền trong tay, cũng sẽ không đến mức …”

Kỷ vương ôn hòa cắt lời nàng “Đừng suy nghĩ nhiều. Nếu có sai cũng là lỗi của ta. Là do ta vội vã muốn đón nàng trở về Lạc Dương. Ai cũng không thể đoán trước được đúng lúc này Tiểu Dao nhi lại gặp chuyện không may.”

Từ Nam Phong vuốt nhẹ bụng, thở dài nói “Như mỗi khi ta nhắm mắt lại, trong đầu đều không tự chủ nghĩ đến những năm tháng không buồn không lo của Diêu Dao và Cửu công chúa.”

Nói đến đây, trong mắt nàng lóe lên một tia hi vọng, gấp gáp nắm chặt tay Kỷ vương “Có tìm được thi thể của Tiểu Dao nhi không?”

“Nghe nói lúc đó hắn ngồi trên thuyền nhỏ bị cầu lửa nổ thành mảnh vụn, không lưu lại thứ gì.”

“Như vậy có thể hắn giống với Kiếm Nô, chỉ là tạm thời chạy trốn tới địa phương chúng ta không biết thôi.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Khỏe miệng Kỷ vương nâng lên, hắn nhắm mắt, không đành lòng hủy đi tia hi vọng cuối cùng của Từ Nam Phong. Một lát sau, Kỷ vương mỉm cười, dịu dàng hôn lên trán nàng “Chỉ hi vọng là như vậy. Tiểu Dao nhi phúc lớn mạng lớn. Lúc hắn còn là thiếu niên đã trải qua nhiều trận truy sát như vậy, không chừng lần này cũng có thể trốn thoát. Nàng đó, đừng suy nghĩ nhiều nữa, phải tránh sầu lo giận dữ, chăm sóc tốt cho bảo bối của chúng ta.”

Từ Nam Phong cũng nở nụ cười, nhẹ nhàng tựa đầu trên vai Kỷ vương, có chút mong chờ tiếp lời “Có lẽ chờ đến lúc tiểu bảo bối của chúng ta sinh ra, Tiểu Dao nhi cũng sẽ trở về.”

Dường như nhớ ra điều gì, nàng lại ngồi dậy nói “Ta nghe nói Cửu công chúa phải trở về thành Lạc Dương rồi.”

Ý cười trên môi Kỷ vương nhạt dần, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục thần sắc bình thường, ngoài trừ ánh mắt có thâm trầm hơn mọi khi.

“Trong tay muội ấy cầm trọng binh, lại hoàn toàn trở mặt với phụ hoàng. Đương nhiên phụ hoàng lo lắng nếu để một mình muội ấy ở Lĩnh Nam sẽ tạo phản, nên tìm lý do muốn muội ấy tái giá gọi người trở về Lạc Dương.”

Từ Nam Phong dường như đã hiểu rõ, rất nhanh đã suy nghĩ thấu đáo các mối quan hệ lợi ích trong đó, cau mày hỏi “Nếu nói như vậy, trên danh nghĩa cha chàng muốn tìm cho Cửu công chúa đang ở góa một người chồng, nhưng thực ra muốn ép buộc nàng giao ra binh quyền của Lĩnh Nam?”

Kỷ vương gật đầu, trầm giọng đáp “Hơn nửa là như vậy.”

Thật sự hết chuyện này đến chuyện khác ập đến, Từ Nam Phong càng lo lắng cho cuộc sống sau này của Cửu công chúa.

Nhưng điều bọn họ không thể ngờ tới là sau khi từ Lĩnh Nam trở về, Cửu công chúa dường như đã thay da đổi thịt, hoàn toàn biến thành một người khác.

Xiêm y đỏ rực, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, nụ cười hoàn mỹ, còn có cặp mắt bướng bỉnh mang theo sát ý, nhìn thoáng qua không khác gì một nữ tu la từ địa ngục bước ra.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện