Phiên ngoại: Lý Dao
Diêu Dao nằm mơ.
Trong giấc mơ đó có hắn, Cửu công chúa và Kiếm Nô kề vai nhau đứng trên một thảo nguyên bát ngát. Trên trời có sao mờ, trăng bạc, dưới có tuyết trắng và hoa lê bay lượn trong gió.
Dưới ánh trăng, Kiếm Nô ngẩng đầu ngắm sao trời, Cửu công chúa nhìn Kiếm Nô, còn hắn thì nhìn Cửu công chúa.
Ba người họ đều không nói tiếng nào, giống như ba đường thẳng song song không thể giao nhau, cứ kéo dài típ tắp đến chân trời. Phía chân trời đỏ rực, khắp nơi đều thấy cầu lửa trút xuống, khắp nơi trong giấc mơ đều là lửa. Hắn quay đầu muốn gọi tên Cửu công chúa nhưng chỉ thấy thân ảnh của nàng như một trang giấy mỏng bị lửa lớn thiêu cháy chỉ còn chút tro tàn …
Không biết bao lâu, Diêu Dao tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ vẫn là đêm đen.
Diêu Dao vén chăn ngồi dậy, ngón tay quệt đi mồ hôi lạnh lên trán, lại vô tình chạm phải vết thương bên thái dương, không tránh được một trận đau nhức.
“Mơ thấy ác mộng?” Bên tai truyền đến giọng nói mơ hồ của một nam nhân khác, trong giây lát, nến được đốt lên, ánh sáng mờ mịt lan tỏa cả căn phòng khách đi3m đơn sơ.
Người nằm bên giường bên cạnh là một nam nhân cao chín thước, mặt mày cương nghị, cũng pha lẫn vẻ hào phóng. Dù đang ngủ say hắn cũng ôm theo một thanh kiếm nặng trịch, chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng mang theo hào khí của người sống trong giang hồ. Đây là ân nhân cứu mạng của Diêu Dao, Tô Ngụy.
Diêu Dao không còn buồn ngủ, dứt khoát đặt tay sau gáy, co một chân đạp giường bên cạnh, câu được câu chăng trò chuyện với Tô Ngụy “Ta lại mơ thấy nàng.”
“Người nào?” Tô Ngụy ngáp một cái “Là vị cô nương ngươi mới gặp trên phố hồi sáng sao?”
“Ừ.” Diêu Dao đáp “Đã lâu không nhìn thấy nàng, chỉ sợ đột ngột xuất hiện sẽ dọa sợ nàng.”
“Nàng là gì của ngươi? Tiểu muội hay thê tử?” Không chờ Diêu Dao trả lời, Tô Ngụy đã lắc đầu phủ nhận “Chắc không phải thê tử của ngươi. Ta nhớ sáng nay còn có một người trẻ tuổi tuấn tú đứng cạnh nàng, hai người còn nắm tay rất thân mật.”
Diêu Dao chỉ cười xòa “Ừ. So với muội muội ruột còn thân thiết hơn.”
“Các ngươi quen biết như thế nào?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Quen biết như thế nào?
Diêu Dao suy nghĩ một chút, ánh mắt nhìn ra đêm đen bên ngoài, chậm rãi kể “Đó là một câu chuyện rất lâu về trước …”
Mười năm trước Cửu công chúa không cởi mở như bây giờ. Tiểu cô nương ngây thơ từ nhỏ chưa từng biết mặt mẫu thân, là phận ăn nhờ ở đậu, phải chịu sự xa lánh của mọi người, tất nhiên tính cách cũng có chút u ám.
Năm đó Diêu Dao 15 tuổi, cũng là năm đầu tiên hắn mai danh ẩn tích làm thị vệ bên người Kỷ vương. Diêu Dao nhớ rõ đầu mùa xuân năm đó, hoa lê trắng như tuyết, Lai Nghi điện có thêm một thân ảnh nho nhỏ, lại gần nhìn mới biết là một tiểu mỹ nhân khoảng tám, chín tuổi.
Tiểu cô nương cứng nhắc đứng dưới hành lang, trên đầu còn quấn một lớp vải, hình như còn thấy vệt máu chảy ra. Nhìn thấy ánh mắt thăm dò của Diêu Dao, nàng lặng lẽ núp sau cây cột, chỉ lộ ra một đôi mắt sợ sệt quan sát bốn phía.
Nghe Hiền phi nương nương nói, nàng là Cửu công chúa được gửi nuôi dưới gối Hoàng hậu, trước đây chơi đùa ở trước cung Hoàng hậu bị người đẩy từ trên bậc thang xuống ngã vỡ đầu. May mắn lúc đó Kỷ vương đi ngang qua, bế nàng trở về.
Dù không được sủng ái, nhưng tiểu cô nương kia cũng là công chúa nên Hoàng đế nổi giận lôi đình, trách móc Hoàng hậu mấy câu liền thuận nước đẩy thuyền, giao Cửu công chúa cho Hiền phi nương nương nuôi nấng.
Khi đó, Kỷ vương vẫn là một thiếu niên ngọc thụ lâm phong. Hắn ôm vai Diêu Dao, ôn hòa nở nụ cười “Tiểu Dao nhi, từ nay về sau chúng ta có thêm một tiểu muội muội.”
Thời niên thiếu tính tình của Diêu Dao rất xấu, cố tình trêu chọc Cửu công chúa “Tiểu Cửu nhi, gọi một tiếng ca ca đi.”
Hắn nhớ kỹ đó ánh mắt của Cửu công chúa lạnh băng, chết lặng nhìn hắn, con ngươi đen nhánh dường như không có tiêu cự.
Từ nhỏ đã chịu kiếp ăn nhờ ở đậu đủ để nàng không tin tưởng chút thiện ý sót lại trên đời, toàn thân nàng giống như một con nhím đầy gai. Tiểu cô nương nhỏ nhỏ đáng thương, gương mặt lạnh như băng, ánh mắt tràn đầy địch ý.
Diêu Dao bất giác nghĩ đến việc bản thân cũng từng trải qua nhiều đợt ám sát, phải sống đầu đường xó chợ, trong lòng nảy sinh một trận chua xót.
Có thể là do đồng bệnh tương liên, đối với tiểu cô nương này, hắn có thêm vài phần chú ý, thường xuyên đem một ít đồ chơi đến cho nàng. Lúc đầu chỉ cần hắn hơi tiến gần Cửu công chúa cũng bị nàng cào cấu, có một lần nghiêm trọng nhất, hắn bị Cửu công chúa cắn rách một miếng da, máu me chảy đầm đìa.
Ngày đó ngay cả Kỷ vương cũng có chút xấu hổ nói với Diêu Dao “Tiểu Dao nhi, ngươi nên cách xa Tích Nguyệt một chút, muội ấy không thích ai tới gần.”
Diêu Dao chưa từng để bụng, hắn luôn nở nụ cười, dùng cánh tay không bị thương xoa đầu Cửu công chúa, thoải mái nói với nàng “Không có gì, không có gì. Đừng sợ, Tiểu Cửu nhi, ca ca không đau.”
Ba tháng sau, lần đầu tiên Cửu công chúa mở miệng gọi tên hắn.
Hắn nhớ kỹ đó là một ngày đầu hạ, gió nhẹ nhàng thổi, mây trên trời vừa trắng lại vừa bồng bềnh, Cửu công chúa mặc một y phục xanh nhạt, cẩn thận vịn vào hành lang.
“Tiểu Dao nhi …”
Âm thanh nhẹ nhàng tinh tế, trong chớp mắt đó, Diêu Dao cho là mình sinh ra ảo giác.
Hắn quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng giơ ngón tay chỉ vào chóp mũi mình hỏi “Gọi ta?”
Cửu công chúa siết chặt váy, chỉ gật đầu nhẹ, nàng hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí bước về phía Diêu Dao.
Cửu công chúa lại chủ động tìm hắn? Đúng là chuyện kỳ lạ mà!
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Diêu Dao tò mò ngồi xổm xuống, đối diện với tiểu cô nương. Cửu công chúa mở lòng bàn tay, để lộ ra một chiếc kẹo bơ.
Trời có chút nóng nực, viên kẹo không biết đã bị nắm chặt trong lòng bàn tay bao lâu, đã bị chảy một chút. Nhìn thấy Diêu Dao có vẻ không hiểu, Cửu công chúa mấp máy môi, đút viên kẹo vào miệng hắn “… Ăn.” Nói xong lại kéo cánh tay đầy vết cào cắn của Diêu Dao, kề miệng nhỏ thổi nhẹ “Không đau, không đau.”
Vị ngọt của viên kẹo kia, Diêu Dao nếm trọn mười năm.
Diêu Dao vừa vui mừng lại vừa không nỡ, đường đường là một nam tử hán lại cảm động đến mức sống mũi cay cay. Để che giấu, hắn nỗ lực nở nụ cười tươi hỏi
“Trước đây vì sao lại cắn ta?”
Cửu công chúa cúi đầu, mím chặt môi “Không muốn để ngươi đến gần bổn cung.”
“Chán ghét ta?”
“Không phải.”
Cửu công chúa ngước đôi mắt đen long lanh, bình tĩnh nói “Tam hoàng huynh nói ta là thiên sát cô tinh, người đến gần ta đều sẽ chết thảm.”
Diêu Dao ngẩn người, trong miệng ngậm một viên kẹo ngọt nhưng lại cảm thấy đắng ngắt.
Hắn hỏi tiếp “Vậy nên muội sợ ta và Thiếu Giới chết nên mới không để chúng ta đến gần sao?”
Cửu công chúa quật cường mím môi không nói tiếp. Diêu Dao nhìn thấy rõ nàng đang căng thẳng, cằm cũng run nhè nhẹ, trong mắt ánh lên vẻ quật cường.
“Đừng sợ, Tiểu Cửu nhi.” Diêu Dao ôn hòa cười, nhẹ nhàng xoa đầu nàng “Về sau các ca ca bảo vệ muội.”
Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến, từ đó về sau, Cửu công chúa cũng không cần hắn bảo vệ.
Hiền phi nương nương là một nữ nhân hiền lành, bà cầu Hoàng thượng ban cho Cửu công chúa có một gã thị vệ nhỏ, tên là Kiếm Nô.
Một tiểu hài tử anh tuấn, hắn vừa xuất hiện, ánh mắt của Cửu công chúa đã bị hấp dẫn, cả ngày dính chặt lấy hắn.
Hạ qua thu tới, dần dần Diêu Dao phát hiện ra, chỉ những lúc Cửu công chúa ở cùng Kiếm Nô, ánh mắt nàng mới tỏa ra sự hâm mộ của thiếu nữ. Hắn không biết nên hình dung cảm xúc của bản thân ra sao, hắn chỉ biết, Tiểu Cửu nhi của hắn, không hề cần hắn.
Nghe vậy, Tô Ngụy tỏ vẻ hiểu rõ, vỗ vai Diêu Dao than thở “Không nghĩ tới Diêu huynh cũng là người đa sầu đa cảm. Không cần nhắc lại chuyện cũ. Đi, huynh đệ bồi ngươi uống rượu.”
Từ lâu Diêu Dao đã biết người giang hồ hào sảng, đừng nói là nửa đêm uống rượu, cho dù là tru lên như sói cũng có thể. Hắn không từ chối, cùng Tô Ngụy mặc áo khoác, gọi mấy vò rượu ra bàn đá trong đình viện uống rượu.
Ai ngờ được ngoài hai nam nhân đêm không ngủ được còn có một nữ nhân mặc bạch y, tóc đen như suối ngồi đó.
Thoáng nhìn qua có chút dọa người.
Diêu Dao không đề phòng nên bị dọa sợ. Sau đó hắn mới nhận ra nữ nhân kia là sư muội đồng môn của Tô Ngụy, Tô Niệm Cửu.
Tô Niệm Cửu là nữ nhi của một môn phái có tiếng trong giang hồ, cũng được coi là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp xuất trần.
Tô Niệm Cửu thoát tục, thản nhiên đứng dưới ánh trăng mờ, Diêu Dao theo phản xạ muốn rút mặt nạ đồng trong ngực ra thì bị Tô Ngụy chặn lại.
“Đã là ban đêm còn cần phải mang cục sắt kia làm gì?”
Nghe vậy, Diêu Dao chỉ vào vết thương dài ở thái dương, cười đáp “E sẽ làm Tô cô nương hoảng sợ.” Vết thương đó là do trận cầu lửa ở Lĩnh Nam lưu lại. Lửa không nổ chết Diêu Dao, nhưng vụn gỗ bắn tung tóe, để lại trên trán hắn một vết sẹo.
“Tiểu muội kia sợ ngươi? Là ngươi sợ nàng thì có.
Đêm hôm cứ mặc một thân bạch y đi dạo lòng vòng, sớm muộn cũng hại người khác sợ chết.” Tô Ngụy lẩm bẩm nhưng vẫn gọi Tô Niệm Cửu “Sư muội, tới uống rượu không?”
Tô Niệm Cửu không nói chuyện, con mắt xinh đẹp đảo qua mặt Diêu Dao, hào phóng gật đầu đồng ý, nhẹ nhàng lướt tới.
Trời càng về khuya càng lạnh.
Tô Niệm Cửu cũng là ân nhân cứu mạng của Diêu Dao. Năm ngoái lúc hắn hôn mê trên sông, liều mạng ôm một cọc gỗ trôi nổi hai ngày một đêm, cuối cùng được hai sư huynh muội Tô gia cứu về.
Lúc đó Diêu Dao hôn mê còn nghe thấy có người kêu “Cửu công chúa … Cửu công chúa …” Hắn cứ tưởng Tiểu Cửu nhi đến cứu hắn, sau này tỉnh lại mới biết, mấy người kia không phải gọi “Cửu công chúa” mà là “Cửu cung chủ”.
Nhà Tô Niệm Cửu kinh doanh gì thì Diêu Dao không rõ, chỉ biết nàng xuất thân từ Vô Cung, trong giang hồ có chút nhân mạch và quyền thế. Cha nàng là lão cung chủ, thuộc hạ th ân thiết gọi nàng là “Cửu cung chủ”.
Sau khi khỏi bệnh, Diêu Dao ở lại với hai sư huynh muội Tô gia, cùng họ hành tẩu giang hồ.
Đang nhớ lại chuyện cũ, hắn cảm thấy phía sau có một ánh mắt nhìn chằm chằm.
Tô Niệm Cửu vẫn đứng dưới hành lang nhìn hắn, đôi mắt đen láy khó nhìn thấy đáy. Hắn vừa quay đầu, Tô Niệm Cửu cũng thu hồi ánh mắt, lạnh lùng rời đi.
“Vì sao Tô cô nương luôn nhìn lén ta?” Diêu Dao quay sang phía Tô Ngụy hỏi đùa “Có phải thích ta rồi không?”
“Không phải, có lẽ là chán ghét ngươi.” Tô Ngụy suy nghĩ một lúc, nghiêm túc trả lời “Có thể bởi vì ngươi đoạt đi sư huynh mà muội ấy thích nhất.”
Diêu Dao “…” Thật là buồn vui lẫn lộn. Hóa ra trên đời này vẫn còn có người mặt dày hơn hắn.
Uống mãi đến lúc rạng sáng, Tô Ngụy say khướt, ngủ say như heo chết. Diêu Dao xoa huyệt thái dương đau nhức, định khiêng kẻ ngủ say như chết kia về phòng nghỉ ngơi thì thấy một vật rơi trên mặt đất.
Nhặt lên nhìn một thanh kiếm, trên tay cầm có khắc một chữ “Cửu”.
Là đồ Tô Niệm Cửu đánh rơi?
Đem Tô Ngụy vào phòng ngủ xong, Diêu Dao cầm thanh kiếm đến phòng khách của Tô Niệm Cửu, định trả đồ vật về cho nàng. Ai ngờ Diêu Dao đứng ngoài gọi cửa hơn nửa ngày cũng không có ai đáp lời, nhưng cửa phòng lại không đóng kín.
Diêu Dao suy nghĩ một chút, quyết định đẩy cửa vào, đặt thanh kiếm trên thư án.
Gió từ khe cửa trút vào phòng, thổi tung mấy bản thảo trên thư án. Diêu Dao vốn không quen nhìn đồ vật lộn xộn nên tốt bụng giúp nàng dọn dẹp một chút, không ngờ lại phát hiện ra bí mật động trời.
Đó là vài thoại bản chưa viết xong của chuyện tình yêu đang lưu hành trên phố “Quyên Yên Mi”. Nam chính là Tô công tử anh tuấn cương nghị xuất thân danh môn, nữ chính là Diêu tiểu thư diễm lệ đa tình, khóe mắt còn có một vết sẹo nhỏ cố tình vẽ hoa mai che đi …
Cốt truyện thoải mái tự nhiên, còn xen kẽ vài đoạn ân ái ướt át, mỗi lần tái bản đều bị bán hết sạch, thậm chí mấy người kể chuyện rong trên phố còn biến nó thành cố sự lưu truyền khắp phố phường.
Tác giả … Vĩnh Yên Cửu công tử.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhìn bản thảo chưa hoàn thành, lại nhớ đến điểm giống nhau của mình và vị Diêu tiểu thư kia, tay chân Diêu Dao run rẩy, trước mắt đều biến thành màu đen.
Nguyên nhân cái chết của nam chính Tô công tử và nữ chính Diêu cô nương thì không cần phải nói cũng biết … Vĩnh Yên Cửu công tử này …
“Két …” Cửa bị mở ra.
Diêu Dao cứng đờ người, hơi xoay người ra cửa đã thấy Tô Niệm Cửu cũng đang đơ người ngoài cửa.
Diêu Dao nhìn Tô Niệm Cửu, Tô Niệm Cửu cũng nhìn Diêu Dao. Bầu không khí yên lặng đến mức chỉ có thể dùng hai chữ “xấu hổ” để hình dung.
“Ta chưa từng biết cô nương là ‘Vĩnh Yên Cửu công tử’ …” Một lát sau, Diêu Dao cẩn thận chỉ vào bản thảo còn chưa ráo mực, nói một câu như vậy.
“Cũng chưa từng biết, thì ra cô nương nhìn trộm ta không phải vì thích mà là đem ta và sư huynh của cô nương …”
Không chờ hắn nói xong, Tô Niệm Cửu không thèm để ý đến phong thái thoát tục của bạch y tiên nữ, nhào tới đoạt bản thảo, che mặt chạy mất.
Trong chớp mắt, Diêu Dao tan nát cõi lòng: Chẳng trách Tô Niệm Cửu ra ngoài đi du lịch lâu như vậy cũng chưa từng xin người nhà một đồng tiền nào; chẳng trách hàng ngày trừ thời gian luyện kiếm ra, nàng lại đóng cửa ở lỳ trong phòng. Thì ra …
Không biết vì sao, Diêu Dao lại đi mua hết tất cả bộ truyện “Quyến Yên Mi”, mỗi ngày ngồi trong phòng chăm chỉ đọc truyện. Đến đoạn kịch tính thì truyện ngừng, hắn khổ sở vò đầu bứt tai, muốn chạy đến phòng Tô Niệm Cửu giục bản thảo nhưng lại không dám.
Mấy tháng trôi qua, cuối cùng Diêu Dao cũng phát hiện “Quyến Yên Mi” có kết thúc vô cùng thảm
Tô công tử vì cứu Diêu tiểu thư mà bỏ mình, Diêu tiểu thư nhớ mãi ước hẹn dưới gốc đào, khổ sở chờ đợi cả đời, cuối cùng chết đi trong tịch mịch.
Diêu Dao giận đến mức giậm chân đấm ngực làm Tô Ngụy tò mò nhìn sang.
Nàng dám viết trượng phu của ta chết, cũng để ta chết luôn!
Diêu Dao tràn ngập oán hận, hoàn toàn không phát hiện ra tư duy vừa rồi của hắn có gì không đúng. Hắn không nhịn được chạy đến căn phòng sát vách của Tô Niệm Cửu, làm bộ chính nghĩa hỏi “Tô cô nương, phần sao còn có phục bút hay cảnh trong mơ phải không? Đại kết cục không phải như vậy đúng không?”
Tô Niệm Cửu trề môi một cái, nàng rũ mắt đáp “Là như vậy đó.”
Diêu Dao buồn phiền hỏi lại “Không có biện pháp để cả hai người cùng sống sao?”
“Không có.”
“Vì sao cô nương có thể làm như vậy? Để ta cả đời tịch mịch cũng không sao, nhưng sao cô nương có thể để sư huynh kính yêu của mình chết được?”
Tô Niệm Cửu ngẩn người, mờ mịt hỏi “Sư huynh?”
Diêu Dao trả lời “Nguyên mẫu của vị Tô công tử kia không phải lấy từ sư huynh cô nương sao?”
Tô Niệm Cửu trầm mặc một lúc, cuối cùng lãnh đạm nói “Ta cũng họ Tô.”
”??? ” Diêu Dao trợn tròn mắt “Nhưng cô nương không phải là nam.”
“Ngươi cũng không phải là nữ.” Tô Niệm Cửu lạnh nhạt nói nốt “Mấy cái viết trong sách, ngay từ đầu đã là sai lầm.”
Sai lầm … Nói như vậy nghĩa là “Tô công tử” kia không phải Tô Ngụy mà là …
Không đợi Diêu Dao kịp lên tiếng, Tô Niệm Cửu lại nói “Tình ý của Tô công tử đối với Diêu tiểu thư chỉ là tưởng tượng, chính là cái ta muốn. Ta cũng không muốn nói với ngươi những lời này, nhưng hôm đó ngươi đánh bậy đánh bạ tìm được bản thảo, trong lòng ta vô cùng phiền muộn, không có ý tưởng để viết tiếp.”
Diêu Dao hình như đã biết được một bí mật động trời.
Hắn sững người, cẩn thận hỏi “Nếu ta có thể làm cô nương hài lòng, cô nương có nguyện ý viết một kết thúc hoàn mỹ không?”
Tô Niệm Cửu hỏi ngược “Làm ta hài lòng như thế nào?”
Diêu Dao nở nụ cười sáng lạn như nắng, vươn tay giật cây quạt sau lưng của Tô Niệm Cửu, nửa ôm nàng trước ngực, nhếch miệng nói “Nếu như muốn biết suy nghĩ của Tô công tử, ta giúp cô nương tìm hiểu, thế nào?”
TOÀN VĂN HOÀN