Họ vui vẻ ăn cơm.
Xong xuôi cô gọi Vạn Khiêm vào phòng đông của vợ chồng Trường Quang ngồi uống nước nói chuyện.
Trường Thanh lấy ra một cái hộp không, mở nắp:- Anh cả, bỏ hết tất cả tiền anh đang có ra đây.Trường Quang ngạc nhiên nhưng vẫn ra hiệu cho Lan Hạ.
Lan Hạ luống cuống đi tới góc tủ, móc ra một cái túi nhỏ, đổ tiền vào hộp.
Chỉ có 30 đồng.- Tiền này chắc do chị dâu giấu riêng đi?Trường Thanh nghịch nghịch những đồng tiền trong hộp, nhếch mép cười lạnh.
Trường Quang cúi đầu, đỏ mặt hổ thẹn.
Trường Thanh nói:- Giờ lấy đâu ra tiền mua quần áo mùa đông? Sắp ngày mùa rồi, chẳng nhẽ ăn cơm rau? Anh có nhìn thấy gì trước mắt không, anh cả?Cô đặt tay lên vai Vạn Khiêm.Trường Quang, Lan Hạ và cả Vạn Khiêm không hiểu cô muốn nói gì.Trường Thanh cười nhạt:- Anh lớn tuổi rồi, cũng nên sinh đứa nhỏ đi chứ.Nói rồi lại vỗ nhẹ lên vai Vạn Khiêm.
Tới lúc này mà Trường Quang còn không hiểu nữa thì quá ngu xuẩn.Trường Thanh bị Trụ ông phán là mệnh đã tận, phải cưới chồng về hỗ mệnh, rất có thể không sinh được con.
Nếu Trường Quang không sinh dăm bảy đứa rồi cho cô vài đứa làm con thừa tự, cô sẽ đoạn tử tuyệt tôn.
Thời này, không con cái là chuyện động trời.Trường Thanh thấy Trường Quang đã hiểu, lại gõ vào hộp đựng tiền:- Anh chỉ cắm đầu làm trâu làm ngựa cho cha mẹ lấy tiền nuôi hai thằng bất tài vô tướng, hiện tại không có tiền chăm lo cho vợ mình.
Chị dâu gầy như vậy, lại phải làm việc vất vả, làm sao mang thai?Lan Hạ cúi gằm mặt xuống đất, lông mày nhíu chặt.
Trường Quang hoang mang:- Cô hai, lâu nay anh ngu xuẩn, hiện giờ đã ra ở riêng rồi sẽ không như vậy nữa.
Cô nói xem anh phải làm thế nào?- Anh phải nghĩ về tương lai sau này, vì vợ con mình mà tiết kiệm tiền.
Đứa nhỏ sinh ra cần quần áo, cần ăn học.
Nuôi con anh học chẳng hơn nuôi hai thằng ngu kia à? Khẳng định vài hôm nữa thấy yên ổn hai thằng kia sẽ lại về gặp cha mẹ đòi tiền.
Ngày mùa xong, thóc lúa đầy kho, anh có chắc anh sẽ không bán thóc đi đưa tiền cho mẹ? Hay mẹ tới khóc lóc vài câu anh liền mủi lòng?Trường Quang bị nói, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Lan Hạ nghe vậy sợ sệt túm tay chồng mà lắc:- Bán thóc? Bán thóc đi chẳng phải mùa đông chết đói hay sao? Không được…- Chẳng có gì là không được.
Bình thường nhà mình vẫn bóp mồm bóp miệng, năm nào mẹ chẳng bán một ít thóc lấy tiền, chỉ để lại đủ hai bữa cháo một bữa cơm cho cả nhà thôi còn gì.
Hiện tại chúng ta 4 người 6 mẫu ruộng, khẳng định là thừa lương thực đi.
Kiểu gì Trường Tuấn chẳng sinh sự.- Vậy… vậy chìa khóa kho cô cầm đi.
– Trường Quang chau mày nghiêm túc.
– Anh dứt