Vạn Khiêm tròn mắt.
Vừa có chăn mới vừa không phải bán thóc đem tiền cho Trường Tuấn dĩ nhiên cậu vui vẻ.
Muốn cười nhưng thấy có người đi ngược chiều lại không dám cười, một đường cúi đầu theo chân Trường Thanh lên thị trấn.Cô lắc bạc và tiền loảng xoảng trong túi chặn miệng Vạn Khiêm mỗi lần cậu muốn kêu cái này đắt, cái kia rẻ.Lượn hết buổi sáng cả hai cõng bông vải về nhà họ Vạn rồi vòng ngược lên đi mua chăn.
Nhà họ Vạn vui như trẩy hội.Có tiền cô cho, hiện tại trong sân có thêm chuồng gà nuôi 5 con gà mái đẻ trứng và một đàn gà con liếp nhiếp.
Vạn Cường không phải lao đầu ra ngoài kiếm tiền như muốn mạng nữa, sửa sang lại nhà cửa sân vườn để chuẩn bị cho mùa đông.
Điền Tuyết ngồi ngoài hiên may quần áo, hai đứa nhỏ đi học về giúp việc nhà lầm bầm chụm đầu viết viết vẽ vẽ ra đất.Trường Thanh đi bộ nhiều thành quen, sau khi mua chăn về thì nằm ở phòng cũ của Vạn Khiêm, đánh một giấc đến chiều muộn mới dậy.
Hai người cõng vải, bông mua cho nhà anh cả và chăn về nhà.
Quần áo mùa đông của họ vẫn là Điền Tuyết may.Trên đường về, người làng chào hỏi, trầm trồ vì cô mua nhiều đồ.
Trường Thanh cười ha ha.
Ai hỏi tiền ở đâu cô cũng chỉ cười trừ, không nói.Trường Quang rõ ràng đang ngồi chờ cô ở sân, thấy cô về lập tức đứng lên sửng sốt:- Đồ ở đâu mà nhiều vậy? Cô mua?Lan Hạ trong bếp vội vàng chạy ra xem.- Chứ sao.Trường Thanh cõng chăn vào phòng, thả xuống giường, vươn hai vai mỏi nhừ.
Vạn Khiêm thì mang vải và bông tới cửa phòng Trường Quang:- Anh cả, vải này nhà em mua cho anh chị may quần áo mùa đông.
Nhờ chị dâu may cho cha mẹ mỗi người một bộ.Lan Hạ vội vàng chạy tới đỡ, mắt sáng rực như sao, miệng xuýt xoa:- Chú vất vả rồi, cho nhà chị?Trường Quang Đứng chôn chân ở sân nhìn qua nhìn lại.
Trường Thanh dỡ một cái chăn ra, vác ra sân ấn vào tay Trường Quang:- Chăn mới đây.
Chăn cũ bỏ xuống trải nằm cho ấm.- Cô lấy tiền ở đâu ra? - Trường Quang hỏi, một bộ nóng nảy.Trường Thanh nhơn nhơn trả lời:- Bán thóc đó.- BÁN THÓC?Trường Quang rống to đến nỗi mấy người hàng xóm đang nhòm ngó ngoài cổng hóng bát quái cũng giật mình thon thót.
Cô gật đầu chắc nịch:- Bán thóc mới có tiền chứ.
Không thì anh tưởng làm sao có?- Bán thóc? Em bán thóc? – Vạn Khiêm cũng cao giọng thản thốt.Lan Hạ đang sờ soạt vải bông trong nhà, vội vã chạy ra:- Cô hai, chắc cô nói đùa.- Không tin vào kho mà xem.
Bán một nửa rồi.- TRƯỜNG THANH, CÔ ĐIÊN À? BÁN MỘT NỬA THÓC THÌ SANG NĂM ĂN GÌ?Trường Thanh lùi lại mấy bước.
Cô không ngờ Trường Quang hiền