Trường Thanh cầm 30 lượng bạc, lạnh lẽo cười nhạt:- Tôi biết ngay nhà chú không nỡ bán ruộng đền tiền mà.
Như vầy đi.
Ruộng không muốn bán, bán người đi.
Chú đem một thằng con trai ra đây, tôi mang đi bán làm nô lệ.
Nô lệ được 20 lượng 1 đứa.
Lọ là do chúng nó làm vỡ.
Bán đi rồi cũng đỡ tốn cơm tốn gạo.Lan Thuấn đang ngồi trên ghế, té xuống đất một cách ngoạn mục.
Mụ vợ ở trong buồng nghe lỏm, lại òa lên khóc hu hu.Lan Thuấn đần ra hồi lâu, nhìn vào trong buồng rồi nhìn ra ngoài.
Mắt lão lóe hung quang.
Lão ngồi thẳng người dậy, chỉ ra bên ngoài, dứt khoát:- Vậy cháu mang Lan Bảo đi bán đi.
Nó lớn hơn, chịu được khổ, chắc cũng không đến nỗi bị người ta đánh chết.- Cha… Cha có còn là người không vậy?Lan Hạ đang nghe lỏm, lao vào nhà gào lên.
Lan Thuấn quát:- Mày cút ra ngoài, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi.
Nếu không muốn bán nó, mày mang 20 lượng ra đây.
Tao không bán ruộng nữa đâu.
Nhà chỉ còn ba mẫu, bán đi thì chết đói à?Lan Hạ tất nhiên không có 20 lượng bạc, hùng hổ chỉ tay vào buồng:- Con không có tiền.
Đứa nào làm đứa đấy chịu.
Hai thằng kia làm vỡ, cha bán thì bán 1 đứa đi mà đền tiền.
Lan Bảo có tội tình gì đâu? Sao phải bị bán làm nô lệ thế mạng.
Không làm được việc chủ nô người ta đáng chết đó.Lan Bảo bên ngoài chạy vào òa khóc:- Cha, con không...Trong buồng, ba mẹ con nhà kia nghe nói không làm được việc chủ nô đánh chết lập tức khóc rống lên.Trường Thanh bực mình đập tay xuống bàn:- Các người im hết đi.
Khóc, khóc, chỉ biết khóc.
Tôi cần 1 đứa.
Đứa nào? Nói dứt khoát một tiếng xem.- Bán Lan Bảo.
- Lan Thuấn chém đinh chặt sắt.
- Hai thằng kia từ nhỏ không phải làm việc, chịu không được khổ.
Lan Bảo ở nhà này phải làm, bán đi cũng phải làm.
Chẳng thà bán nó, nó còn có cơ hội sống sót.
Bán một trong hai đứa kia, làm không được, vài hôm người ta đánh chết mất thì sao? Đều là con tao, tao nói bán là bán.Lan Hạ nhào tới ôm chân lão:- Cha, không được… Con van cha… Con van cha đừng bán Lan Bảo.Trường Thanh rống ra bên ngoài:- Lan Bảo hả? Được.
Vạn Khiêm.
Lôi chị dâu ra ngoài.
Không bán? Không bán lấy đâu ra tiền đền? Muốn vào địa lao cả lũ hay sao.Vạn Khiêm không kịp vào, ngược lại Trường Quang vội vã chạy vào lôi Lan Hạ ra.
Lan Hạ khóc tê tâm liệt phế.
Lan Bảo cũng chỉ là thiếu niên 14 - 15, hoảng sợ chạy theo chị ra ngoài khóc hu hu.Trường Thanh thở hắt ra một hơi bực bội:- Chú có giấy bút không? Viết khế ước.- Có có…Lan Thuấn vội chạy vào buồng mang ra một miếng giấy và một nghiêng mực cũ