Sau những ngày tháng vui chơi ở xứ hoa anh đào, cuối cùng cũng phải về.
Trước khi về Cẩn Dao dẫn Tử Dương đi khắp nơi chọn quà cho mọi người.
- Tử Dương, anh nhanh lên, em bỏ anh lại bây giờ.
- Đi cẩn thận không ngã.
Anh vừa nhắc nhở cô xong , cô đã bị người khác đụng phải.
Cả thân hình mảnh mai của cô đang chao đảo và mất thăng bằng sắp ngã.
Tử Dương không còn biết gì nữa, buông hết đồ mình cầm, thoáng một cái , anh đã đứng bên cạnh , đỡ được cô.
Khuôn mặt anh có chút tức giận.
- Anh đã bảo em từ từ thôi mà.
Người vừa đụng trúng cô ríu rít xin lỗi.
Cô vẫn sờ lên cái kẹp hình cánh chim kia rồi mới trả lời.
- Không sao, không sao đâu.
Anh cũng đâu có cố ý.
Người kia nghe vậy thì cảm ơn cô một tiếng , rồi đi tiếp.
Cú va chạm đó như không thể phá vỡ tâm trạng của cô, cô vẫn tiếp tục kéo Tử Dương đi chọn đồ từ tiệm này qua tiệm khác.
Mất nguyên nửa ngày trời mới chọn xong đồ.
Chọn xong đồ , điểm dừng tiếp theo của họ là một tiệm ăn lớn nhưng vẫn giữ phong cách truyền thống của Nhật.
Khi hai người bước vào , nhân viên của tiệm đều phục vụ một cách chuyên nghiệp.
Họ dẫn hai người đến phòng trống, sau đó đem thức ăn lên.
Cẩn Dao ngơ ngác , cô không hiểu tại sao vừa mới vào còn chưa kịp gọi món mà họ đã bưng đồ ăn lên.
Không chỉ vậy mà những đồ ăn đó còn hợp với khẩu vị của cô.
- Lục tổng, đây là những món ngài yêu cầu.
Chúc hai vị ăn ngon miệng.
Cô nhân viên nói xong , liền cúi mình rồi rời đi.
- Tử Dương, anh dẫn em đến đây , là đã biết từ trước chúng ta sẽ phải ở lại quá trưa sao?
- Anh còn không hiểu em sao?
Anh thế này cũng quá chu đáo rồi đó.
Anh còn hiểu rõ cô hơn cả bản thân cô nữa đó.
Cô quay người về phía anh, hơi nhổm người dậy, thơm má anh.
- Cảm ơn, lão công.
Hai chữ lão công kia của cô thật sự khiến anh kinh ngạc.
Sau bao nhiêu tháng kết hôn, cô không gọi tên anh thì cũng gọi là anh trai nhỏ.
- Vì sự chu đáo của anh nên em quyết định thăng cấp cho anh đó.
Cả một bàn đồ ăn ngon trước mặt , Cẩn Dao thật sự rất hạnh phúc.
Món nào cũng có hương vị riêng, món nào cũng ngon, Cẩn Dao thật sự chìm đắm trong thế giới đồ ăn thật rồi.
" Không hổ là nhà hàng truyền thống nổi nhất Nhật Bản.
Hạnh phúc quá chết mất thôi."
Cô chìm đắm trong hương vị của từng món ăn.
Nhìn khuôn mặt hạnh phúc kia của cô, thật sự rất dễ thương, khiến anh chỉ muốn giấu cô đi để không cho ai biết.
Cả một bàn đồ ăn mà anh không động đũa một chút nào , chỉ ngồi nhìn Cẩn Dao ăn.
- Anh không ăn à? Mấy món này không ngon sao?
Cô nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt hiếu kì.
- Em ngon hơn những món này!
Cô tí thì bị nghẹn vì lời nói của anh.
Chỉ mới mấy tháng sống cùng nhau thôi mà mặt anh dày lên không ít.
Cô nhớ lại ngày bé là cô trêu chọc anh một chút là mặt tảng băng lạnh của anh lại đỏ đỏ lên, vậy mà bây giờ anh ngang nhiên trêu chọc cô.
Hai má cô đỏ ửng khiến cô càng trở lên dễ thương hơn.
Cô không nói gì, mặc kệ anh quay lại ăn tiếp.
Sau khi ăn xong, anh đưa cô lên sân thượng của nhà hàng.
Trên sân thượng chiếc trực thăng Bell 525 Relentless đã đỗ sẵn ở đó.
Khi trực thăng cất cánh , cô nằm dài trên ghế , nhắm mắt ngủ vì sự mệt mỏi chọn đồ hôm nay.
Không mất quá nhiều thời gian, chỉ trong vòng hai tiếng họ đã về đến Lục Bảo.
Cẩn Dao vui vẻ chạy từ trên sân thượng xuống.
Người đầu tiên đến chào mừng họ về là Hứa quản gia.
Cẩn Dao vui mừng chạy đến ôm chầm Hứa quản gia.
- Ông , cháu về rồi đây.
- Chào mừng cháu về nhà.
Hứa quản gia hiền hậu nhìn cô.
Ông cười để lộ vết nhăn trên khoé mắt.
Lục Tử Dương vừa bước xuống Cẩn Dao liền quay ra lấy một túi đồ anh đang cầm , đưa cho Hứa quản gia.
- Ông, đây là nhân sâm lâu năm, rất tốt cho sức khoẻ.
Ông cũng đã có tuổi rồi phải biết giữ sức cho bản thân.
- Được được, ông biết rồi.
Nghe bác sĩ Diệp của chúng ta hết đó.
Cô cười cười với bác quản gia hiền hậu.
Từ đằng xa , Âu Dương Vương đi ngang qua.
Vừa thấy hắn , cô liền gọi hắn lại.
Âu Dương Vương đi tới, khuôn mặt cau có nhìn cô.
Cô nhìn vậy liên buông lời châm chọc.
- Anh vừa bị đá à?
- Đá cái đầu cô.
Chỉ có Âu Dương Vương tôi đá người khác , chứ nào có lí người khác đá tôi.
Cẩn Dao phì cười, đưa cho hắn một túi đồ.
- Cho anh đó.
Đây là máy đo dữ liệu cơ thể của bản thân , dạng vòng tay tiện lợi.
Đây là thiết kế mới được phát hành của Nhật đó.
- Cô cho tôi.
Cô không bị đụng ở đâu đấy chứ?
Ánh mắt Âu Dương Vương nghi hoặc nhìn cô.
Cô để đồ vào tay hắn, mặc kệ câu hỏi của hắn mà đi cùng Tử Dương lên phòng.
Căn phòng dù không có ai ở trong một tuần nay nhưng vẫn sạch sẽ tinh tươm.
Cô trở về phòng sắp xếp đồ của mình lại.
Cô đứng trước bàn trang điểm mà anh chuẩn lúc trước, cô thay hết những thứ trang sức , đồ trang điểm mà cô không dùng đến bằng nhưng quyển sách.
Khi Tử Dương nhìn cô thì thấy những quyển sách mà cô sắp xếp đều có bìa là những nam nhân 2D, để lộ ngực.
Anh như thể bình dấm vỡ , tiến đến ôm eo cô, kéo cô vào lòng.
- Anh nói không được nhìn họ nữa mà!
Cô nhận ra nam nhân trước mặt đang ghen tuông, liền nhón chân hôn anh.
Anh thừa cơ hôn cô nồng nhiệt đến mức cô xíu thì ngạt thở mới bỏ ra.
- Anh thật ấu trĩ.
Sao có thể ghen với họ chứ.
Họ đâu có thật đâu.
- Họ vẫn là con trai.
Em không được nhìn người con trai khác.
Cô phì cười, nhón chân cao hơn để có thể với đến đầu anh.
Cô vừa cười vừa xoa đầu anh.
- Đừng ghen nữa.
Mai em dẫn anh về thăm ba mẹ.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy toàn thân mệt mỏi rã rời, nằm gọn trong người Lục Tử Dương.
Cô dụi dụi mắt, ngẩng đầu, giọng vẫn còn ngái ngủ.
-Tử Dương, về nhà ba mẹ em thôi.
Tử Dương đã tỉnh lại từ lâu nhưng vẫn nằm ôm cô.
- Ừ, em thay đồ đi.
Cô nhấc tay anh lên, nhưng nhấc thế nào cũng không nhấc ra được.
Cô tức giận , trừng mắt với Tử Dương.
- Anh bỏ tay ra em mới đi thay đồ được chứ!
- Anh không muốn xa em.
- ANH?!
Cái mặt cún con kia của anh làm cô thật sự giận không nổi.
Rốt cuộc vũ khí bí mật tỏ ra dễ thương của cô ,sao anh cũng học được rồi.
Trước giờ chỉ có cô sài chiêu đó với anh, giờ anh đối phó ngược lại mình tác dụng còn lớn hơn là sao? Thật sự khiến cô