Trước cửa một cửa tiệm nhỏ , một chiếc xe giới hạn dừng ở đó khiến nhiều người đi qua ngó lại nhìn.
Một người đàn ông tuấn tú , ngũ quan tinh xảo bước từ chiếc xe tiến về phía cửa tiệm
* Ring ring*
- Kính chào quý khách , chào mừng quý khách đến với / Tiệm may hạnh phúc ”.....là anh.
Diệp Cẩn Dao thoáng chốc ngạc nhiên, cô ho khụ khụ vài cái quay trở lại dáng vẻ chuyên nghiệp.
- Cô còn nhớ tôi à
- Tổng tài nổi tiếng như anh tôi không nhớ mới lạ đó.
Mà anh đại giá quan lâm đến của tiệm nhỏ này của tôi là có chuyện gì ? Cửa tiệm tôi chỉ may đồ cho nữ thôi!
- Tôi tìm cô là có chuyện cần nhờ.
Hôm trước cô nói là sẽ báo ơn mà đúng không ?
- Đương nhiên~ Tôi nói thì sẽ giữ lời.
Anh muốn tôi giúp anh chuyện gì ?
- Cô làm bạn nữ đồng hành cùng tôi đến một bữa tiệc tối nay
- Để là gì ?
- Tiếp rượu thay tôi.
Cô suy nghĩ gì đó rồi nhìn anh.
- Được rồi , vậy để tôi đi thay đồ .
Cô nhún chân chào theo kiểu quý tộc phương tây rồi quay đi.
“ Dễ thương quá ”
Anh nhìn cô mà bỗng nhiên tim đập thình thịch.
Từ lúc bước vào tiệm anh đã hơi ngẩn người khi nhìn thấy cô mặc một bộ váy lolita màu đèn óng ánh và cười một nụ cười dịu dàng chào đón khách , lúc ấy anh dường như đã quên đi tất cả mọi công việc và mệt mỏi.
Anh đã hiểu vì sao cửa tiệm lại tên là / Tiệm may hạnh phúc/ , khách hàng đến đây điều tươi cười hạnh phúc như thể quên đi ngữ phiền muộn của thế giới ngoài kia vậy.
- Tôi thay đồ xong rồi đây!
Cô bước ra giữa chừng thì bị em gái kéo lại.
Diệp Thiên nghiêm túc nhìn cô.
- Chị đi cùng anh ta à!
- Đành thôi, báo ơn mà.
Diệp Cẩn Dao vừa nói vừa nhún vai tỏ ý thân bất do kỉ.
- Nhưng anh ta là ......
- Có sao đâu , chị em mình hiểu rõ nhất mà.
Chị đi đây!
Cô bước ra ngoài , vỗ vào vai Lục Tử Dương.
- Đi thôi!
Tử Dương và cô bước lên xe ô tô của anh.
- Sao anh lại chọn tôi , không phải xung quanh anh có rất nhiều thiên kim tiểu thư và ngôi sao nổi tiếng thích anh sao?
Anh nhìn cô rồi thản nhiên đáp lại.
- Cô không định báo ơn ?
- Kh....không phải!!! Tôi là loại người đó sao???
- Mà cô định mặc bộ đồ này đi dự tiệc à?!
- Uk.
Nó đẹp mà ,vừa dễ di chuyển vừa gọn gàng.
- Nó quá giản dị, Phong Lẫm lái xe đến trung tâm thương mại.
Xe phóng một mạch đến tiệm quần áo đắt nhất thành phố.
- Kính chào quý khách.
Cô nhân viên ngẩng đầu nhìn lén anh thì nhận ra anh.
Kính cẩn hỏi .
- Lục tổng , ngài cần gì ?
- Đem cho tôi những mốt quần áo nữ mới nhất ra đây.
Cô nhân viên nhìn Diệp Cẩn Dao với vẻ tò mò nhưng vẫn tỏ ra chuyên nghiệp.
- Vâng, Lục tổng.
5 phút sau, nhân viên kéo ra một móc treo đầy những bộ lễ phục tuyệt đẹp.
- Đây là những mẫu mới nhất của cửa hàng chúng tôi.
Anh nhìn cô, khuôn mặt không chút biểu cảm.
- Cô chọn đi.
- Không cần đâu , nó đắt quá!
- Vậy cô định mặt bộ quần áo này đứng bên cạnh tôi.
“ Ặc , đúng là người có tiền , mặc dù biết rõ về anh ta nhưng anh ta đâu có tiếp xúc nhiều với phụ nữ như vậy đâu ”
- Được rồi , tôi sẽ chọn.
Cô nhìn một loại đồ rồi hướng về phía một bộ váy màu đen.
- Cho tôi bộ này đi.
Cô cầm bộ lẽ phục vào phòng thay đồ.
Lục Tử Dương ngồi ngoài đợi không vội mà kéo tay áo nhìn đồng hồ.
- Thế nào , đẹp không?
Cô mặc bộ lễ phục bước ra ngoài khiến anh ngỡ ngành.
Chiếc váy đen có cổ cao ôm sát người cô để lộ ra những đường xong quyến rũ , chân váy ngắn đến đầu gối để lộ đôi chân trắng trẻo thon gọn ....
- Nhìn cô đẹp quá!
Phong Lẫm và cô nhân viên vừa nói thì bị Lục Tử Dương nhìn như muốn cho họ gặp diêm vương khiến họ ngậm chặt miệng.
- Đi thôi muộn rồi.
Đến khách sạn xxx, nơi dự tiệc.
Anh và cô bước vào khiến mọi người xôn xao.
- Cô gái bên cạch Lục tổng là ai vậy ?
-Tôi chưa thấy cô ta bao giờ...!bla bla
Một người đàn ông trung niên đi ra chào đón.
- Chào Lục tổng , đây là......
- Là bạn gái tôi!
Anh trả lời một cách tự nhiên và dứt khoát.
“ Hả ? Mình là bạn gái anh ta bao giờ vậy ”
-Chào cô...
- Tôi là Diệp Cẩn Dao.
- Chào Diệp tiểu thư.
- Chào Chu tổng.
- Cô biết ông ta à!
Anh đứng bên cạnh nói thầm vào tai cô.
coi đáp lại anh bằng khuôn mặt ngây thơ.
- Không có , chỉ là sáng nay tôi lướt web vô tình thấy được thôi à!
- Lục tổng tôi kính ngài một ly.
“ Đến lượt cô rồi đó ”
Anh ra ánh mắt ra hiệu cho cô.
Cô đắc ý nhìn lại anh.
“ Xời, cái này nhằm nhò gì , xem bổn coi nương đây ”
- Xin lỗi Chu tổng nha, tôi không thích bạn trai uống rượu nên Tử Dương nhà tôi không uống được đâu , chúng ta thay rượu bằng trà nhé , đúng không Tử Dương???
Cô vừa nói vừa quay sang Tử Dương
- Ukm , nghe theo Dao nhi tất.
“ anh ta gọi kiểu gì vậy ?”
- Vâng vâng, Lục tổng thật chiều Diệp tiểu thư nha
- Ha ha , là may mắn của tôi thôi.
Cô đáp lại.
Chu tổng gọi người phục vụ từ xa.
- Phục vụ , mang trà cho tôi
“ Quả nhiên là coi gái mình chọn , lắm chiêu trò thật nhưng không quá câu lệ ”
Từ câu nói của cô với Chu tổng những người sau đó đến mời rượu anh cũng thay bằng trà.
Một lúc sau.
- Nè , tôi muốn anh bánh ngọt nên tôi ra kia chút xíu nha.
Cô kéo anh lại gần rồi nói thầm vào tai anh khiến anh hơi đỏ mặt vì bất ngờ , trước giờ anh không cho một cô gái nào đứng quá gần mình , chính anh cũng không hiểu tại sao anh muốn tiếp xúc gần với cô như vậy.
- Uk, dù sao cô cũng làm xong nhiệm vụ rồi.
Anh nói một cách dịu dàng.
Anh vừa ngắt lời cô liền đáp lại ngay.
- Vậy tôi đi nha!
Cô nói xong liền đi nhanh về phía bàn đồ ngọt.
“ Sao anh ta nói dịu dàng vậy , không phải anh ta là kiểu tổng tài lạnh lùng sao.
Thôi quan tâm làm gì , ăn bánh quan trọng hơn"
Cô đến gần bàn bánh ngột thì độ nhiên có một vài cô gái khác vây quanh.
- Chào cô Diệp tiểu thư.
- Chào cô , Lộ Na tiểu thư.
- Thì ra cô biết tôi à, nhưng trong giới showbiz tôi chưa từng thấy cô , cô là thiên kim nhà nào vậy ?
Lục Tử Dương đứng gần đó nghe thấy câu hỏi thì nhìn cô chăm chú để xem coi có thái độ như thế nào.
- Tôi không phải thần tượng cũng không phải thiên kim nhà nào cả , tôi chỉ là chủ cửa hàng quần áo nhỏ thôi
- Thì ra chỉ là chủ tiệm quần áo nhỏ : mọi người bắt đầu thì thầm to nhỏ bàn tán
" không ngờ cô lại trả lời như vậy.
Không phải cô ấy là nữ thần tượng nổi tiếng sao , không muốn mọi người biết đến vậy à, đúng là cô gái cứng đầu"
Anh bước đến gần , kéo cô vào lòng.
- Bạn gái tôi không cần các cô phán xét.
Anh nói