Qua giao thừa, cô qua đêm luôn ở nhà ba mẹ.
Dĩ nhiên cô và Diệp Thiên sẽ ở chung một phòng.
Ba mẹ cô, sẽ không đồng ý cho cô và Lục Tử Dương ở chung phòng trước khi kết hôn.
Dù sao họ cũng chưa biết việc hai người vốn đã đi đăng kí kết hôn từ lâu rồi.
Đường Dạ và Lục Tử Dương ở chung một phòng vốn là phòng của chị cô.
Sáng sớm hôm sau, Cẩn Dao dậy sớm để giúp đỡ mẹ.
Cô lờ đờ đi xuống, dưới mắt còn có chút cuồng thâm.
“ Hôm qua vốn đã đi ngủ muộn rồi mà hai người họ còn như vậy nữa.
Hại mình cả đêm không ngủ được.”
Tối hôm qua.
Sau khi ba cô chia phòng xong, Đường Dạ rất đắc ý khi Lục Tử Dương không được ở cùng phòng với Cẩn Dao.
Cẩn Dao và Diệp Thiên cũng không để ý cảm xúc của hai người kia mà trực tiếp đi ngủ luôn.
Diệp Thiên đang định tắt đèn thì bỗng nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng cãi nhau.
Hai người chạy sang bên xem tình hình thì đập vào mắt họ là một cảnh tượng cực kì thú vị.
Đường Dạ và Lục Tử Dương như hai đứa con nít cãi nhau để dành chỗ ngủ.
Diệp Thiên và Cẩn Dao tí nữa thì cười oà lên nhưng sợ làm phiền ba mẹ lên cố nhịn cười.
Một người là bá đạo tổng tài, một người là anh trai nghiêm túc, vậy mà bây giờ cãi nhau chỉ vì cái giường.
Cái cảnh này chắc chưa có ai dám tưởng tượng.
Hai người bọn họ vẫn tiếp tục cãi nhau mà không biết rằng Diệp Thiên và Cẩn Dao đang đứng nhìn.
Cẩn Dao lôi ở đâu ra một túi hạt hướng dương đưa cho Diệp Thiên.
- Xem kịch thì phải có thứ này chứ!
Diệp Thiên nhận lấy, sau đó ngồi phịch xuống đất, vừa cắn hạt hướng dương vừa ngồi xem mấy người đàn ông kia cãi nhau.
Đường Dạ tự tin đầy mình.
- Mấy năm nay tôi đều ngủ ở đây nên tôi sẽ nằm trên giường.
- Năm tôi 10 tuổi đã ngủ ở đây rồi.
Sao tôi phải nhường cho anh?- ( Tử Dương)
- Đó đã là chuyện của quá khứ rồi.
Phòng này là chú dì cho tôi!-( Đường Dạ)
- Đây vốn là phòng của chị Diệp Ly!-(Tử Dương)
Nhìn hai người đó cãi nhau thật sự thú vị, y chang hai đứa con nít vậy.
Rõ ràng ba cô nói hai người dùng chung mà bây giờ lại lôi chuyện ai từng ngủ ở phòng này trước gia nói.
Diệp Thiên và Cẩn Dao không có ý định can ngăn cho đến khi xuýt thì cãi nhau to.
Diệp Thiên nhìn hai người kia một cách nghiêm túc, đưa ra một câu phán quyết nhanh gọn lẹ.
- Hai người chia đôi giường ra là xong chứ gì!
Hai người cùng lúc quay ra nhìn Diệp Thiên, hô đồng thanh:
- Không!
Diệp Thiên sắp tức chết rồi, vậy mà Đường Dạ dám quát thẳng mặt cô như thế.
Cô nhường trách nhiệm quản hai người này cho Cẩn Dao.
Cẩn Dao vẫn không hề biết ba người kia đang nhìn mình chằm chằm, mà vẫn ngồi ôm bụng cười.
Diệp Thiên lại phải đi ra nhắc nhở.
- Đừng cười nữa, quản hai người họ kia kìa.
Không là họ làm phiền giấc ngủ của ba mẹ đó.
Cẩn Dao cố nhịn cười để ra vẻ nghiêm túc.
Cô đi vào phòng ngó quanh một lượt, sau đó chỉ tay xuống sàn nhà.
- Hai người ngồi xuống cho em!
Hai người đàn ông cứ thế nghe theo lời cô, ngồi thẳng xuống sàn nhà không chút do dự.
Diệp Thiên đứng sau nhìn sốc bay màu cảm xúc luôn rồi, hai con người này đúng là chỉ nghe lời của người mình yêu thôi mà.
Đã vậy còn ngồi ngoan như cún để Cẩn Dao mắng nữa chứ.
Cẩn Dao nghiêm túc chỉnh đốn lại hai người trước mắt.
- Bây giờ cả hai người lên giường ngủ cho em.
NGAY và LUÔN.
Đường Dạ và Lục Tử Dương nhanh chóng chạy lên giường, đắp chăn đi ngủ.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh lại, Cẩn Dao kéo Diệp Thiên về phòng ngủ.
Nhưng chưa được bao lâu, cô lại nghe thấy tiếng cãi nhau mặc dù họ đã hạ thấp giọng xuống.
Mẹ cô nhìn hai mắt cô thì phì cười.
- Tối qua cô nương bị ma doạ hay sao mà bây giờ nhìn như con gấu trúc thế kia?
Cô với cốc nước uống một ngụm, lấy giọng đĩnh đạc.
- Không phải! Mà con còn sợ ma nữa đâu mà mẹ nói vậy!!!
Bà nhìn một lượt từ trên xuống, chỉ tay vào cách ăn mặc của cô.
- Lát họ hàng đến nhà mà con mặc thế này hả??
Cẩn Dao nhăn nhó.
- Lát con thay cũng được mà! Có sao đâu chứ.
Mẹ cô lắc lắc đầu, có chút thất vọng về cô.
- Đi thay nhanh đi, thay xong rồi muốn làm gì thì làm!
Cô đang định mè nheo với mẹ thì bỗng nhiên bị bế bổng lên.
Cô theo quán tính ôm vào cổ đối phương.
Cô chưa kịp nói gì, Tử Dương đã lễ phép chào hỏi mẹ cô, ngắt hẳn lời cô định nói.
- Chào buổi sáng dì.
Để con đem em ấy đi thay quần áo cho.
Bà từ tốn đáp lại.
- Ừ, chỉ có con mới chịu được cái tính bướng bỉnh của nó thôi.
Anh nhẹ nhàng gật đầu chào bà rồi bế cô lên tầng.
Đúng lúc Diệp Minh đi xuống, cậu vừa nhìn thấy chị thì dịu dàng chào hỏi nhưng ngay sau đó là lời nói cay độc.
- Chào buổi sáng chị Dao Dao, anh Tử Dương.
Mới sáng sớm mà hai người đã cho kẹo người khác thế rồi.
Cẩn thận sau này lại bị người khác làm bội thực cẩu lương đó.
Cô tức giận, chân tay vùng vẫy loạn xạ.
- Em có giỏi thì rắc cẩu lương cho chị thử xem.
Xem xem chị có bội thực mà chết không? Hứ.
Tử Dương biết lời nói không ngăn được cô nên anh trực tiếp hôn cô luôn.
Cô đánh nhẹ vào ngực anh mấy cái anh mới chịu bỏ ra.
- Anh làm gì vậy?
Anh li.ếm môi, nhếch mép cười.
- Chỉ có như vậy em mới chịu yên tĩnh.
Cô hừ lạnh một cái rồi không thèm nói gì.
Lúc cô thay đồ xong thì họ hàng cô cũng vừa đến.
Đường Dạ cũng đã giúp mẹ cô chuẩn bị mọi thứ xong.
Cô dắt Tử Dương xuống tiếp khách.
Ai nấy cũng đều tấm tắc khen vẻ ngoài của y.
Một cô em họ tầm tuổi cô nhìn anh với vẻ mê mẩn.
- Chị họ, anh ấy có quan hệ gì với chị vậy?
Cẩn Dao nhìn ra ý đồ từ trong ánh mắt của cô em họ kia.
Mặt cô không chút cảm xúc gì mà thẳng thừng đáp lại với giọng điệu lạnh nhạt.
- Y là bạn trai chị?
Tuy cô em họ kia luôn nói chuyện với cô nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lục Tử Dương.
- Ngưỡng mộ chị thật, em cũng muốn có người bạn trai như anh ấy.
Cô hiểu ra ngay ý nghĩa trong lời nói của cô ta.
Ý cô ta là cô ta cũng muốn y làm bạn trai cô.
Cẩn Dao cười nhếch mép nhìn cô ta, lời nói đầy châm chọc.
- Người như anh ấy chỉ có một mà thôi.
Em có kiếm cả thế giới này cũng không có người thứ hai.
Lời nói của Cẩn Dao khiến cô ta nghẹn họng không nói thêm được câu nào.
Mẹ cô làm sao mà không nhận ra được thái độ của cô cơ chứ.
Để hoá giải bầu không khí bà quyết định tách hai người này ra.
- Cẩn Dao, con đưa Tử Dương đi đón Đường Dạ và em con đi.
Cẩn Dao lườm cô em họ kia một cái rồi mới kéo Tử Dương rời đi.
Cô rời đi rồi bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà vẫn nhớ như in thái độ của cô với cô em họ khi lần đầu Đường Dạ đón tết ở đây.
Cẩn Dao