Sáng hôm sau, khi Cẩn Dao tỉnh dậy, cả người cô có chút ê ẩm.
Đầu óc cô có chút đau, ngồi thẳng dậy lấy tay xoa xoa hai bên thái dương.
Cô loạng choạng đi tìm túi xách.
Tìm mãi cuối cùng cũng tìm thấy ở trên giá truyện.
Cô lục tìm đồ bên trong, lấy ra một lọ thuốc nhỏ, uống một viên thuốc bên trong.
Nó đắng đến mức làm cô nhăn mặt lại.
Cô khó khăn nuốt xuống, rồi lấy kẹo trong túi xách ra ăn cho đỡ đắng.
" Lúc tạo ra thuốc đã nói làm cho nó ngọt xíu mà cứ cãi làm như vậy thuốc sẽ ít tác dụng.
Hại mình phải mất công phải đem theo kẹo.
Thuốc giải rượu chứ có phải thuốc gì quan trọng đâu mà ít tác dụng với chả nhiều tác dụng.
Có mấy khi uống đâu."
Cô uống thuốc xong thì cố nhớ chuyện xảy ra tối qua.
Nhớ mãi nhớ mãi cũng chả nhớ ra cái gì.
Cô xoa xoa trán.
" Sao mãi không nhớ vậy?? Tối qua mình cũng mới uống được gần hai chai thôi mà nhỉ?? Lâu rồi không uống nên tửu lượng kém đi à??"
Cẩn Dao bỗng phát hiện ra quần áo mình mặc khác hoàn toàn với tối qua.
Cô tức tốc soi gương nhìn cổ mình, rồi lại chạy ra xuống lầu.
Cô vẫn chưa hề phát giác ra Tử Dương vẫn còn nằm ngủ trên giường.
Vừa xuống dưới lầu, đúng lúc cô gặp được thím Trần.
Cô vội vàng hỏi thím Trần đủ thứ chuyện.
Thím Trần cười cười nhìn cô.
Bà vừa trả lời cô vừa tiếp tục dọn dẹp nhà cửa.
- Lúc thím lên đưa canh giải rượu thì cháu đã mặc bộ đồ này rồi.
Hứa quản gia nói lúc Tử Dương đưa cháu về thì cháu say đến mức không nhận ra ai rồi.
Còn ghen tuông lung tung, bác ấy nhìn Tử Dương một cái cũng bị cháu doạ đánh, làm bác ấy sợ muốn rớt tim ra ngoài.
Đã vậy còn nhất quyết không chịu buông Tử Dương ra nữa.
Cẩn Dao nghe xong thì sụp đổ hoàn toàn.
Cô ngã quỵ xuống đấy, thím Trần thấy vậy liền chạy ra đỡ cô vào sofa ngồi.
Bà lo lắng tưởng cô bị làm sao, luống cuống chân tay hỏi cô.
Cô mất hồn mất vía đỡ trán.
- Cha...cháu không sao đâu.
Thím cứ làm việc đi.
Thím Trần không yên tâm lắm nên vẫn đi làm cho Cẩn Dao một cốc sinh tố rồi mới đi làm.
Cẩn Dao bị đả kích đến hoang mang.
Cô trước giờ say đâu có làm vậy, cùng lắm là ngủ luôn tại chỗ thôi.
Cô cũng biết tâm phòng bị của cô cao nên ngoại trừ người thân thiết với cô nhiều năm hoặc lí trí cô cho là người đó an toàn thì hầu như đề phòng nên khi say doạ đánh doạ giết là bình thường.
Nhưng vụ sống chết không buông Tử Dương là chuyện không thể nào xảy ra được.
Cô không tin có đời nào cô lại đi làm ra có chuyện mất mặt đó.
Cô còn chưa kịp hoàn hồn lại thì từ trên lầu một bóng dáng quen thuộc bước xuống.
Lục Tử Dương vẻ mặt gợi đòn bước xuống.
Anh cười xấu xa, buông lời trêu chọc cô.
- Em mãn nguyện chưa?? Cả một đêm dày vò anh, cứ bám chặt lấy anh.
Lục Tử Dương đúng là da mặt càng ngày càng dày rồi.
Anh còn dám nói ra mấy từ dễ gây hiểu lầm đó nữa.
Cẩn Dao cứng đầu không chịu thừa nhận.
Dù sao cũng không có bằng chứng chứng minh chuyện này xảy ra.
Tuy thím Trần sẽ không nói dối cô nhưng chuyện mất mặt này có đánh chết cô cũng sẽ không chịu thừa nhận.
Cô hừ lạnh một tiếng, cứng đầu cứng cổ không chịu thừa nhân.
Một câu liền phủi sạch mọi chuyện.
- Chuyện em không nhớ, cũng không có bằng chứng thuyết phục.
Dựa vào đâu mà em có thể tin là chuyện đó từng xảy ra.
Biết đâu anh thông đồng với mọi người gạt em thì sao???
Cô đúng là lý do gì cũng có thể nghĩ ra được.
Cãi đạo lý không được liền chuyển thành không nói đạo lý.
Nhưng phàm là điều Lục Tử Dương muốn thì anh nhất định sẽ có được, chẳng qua mức độ quan tâm của anh đối với điều đó là bao nhiêu thôi.
Nhưng cuối cùng mấy cái quy tắc đó chỉ là dành cho người khác, còn trước mặt Cẩn Dao thì mấy thứ đó đều vô dụng.
Chỉ cần Cẩn Dao vui vẻ, anh chịu thua thiệt cũng chả có gì to tác.
Anh chính là cưng sủng cô vô đối như vậy.
Lục Tử Dương bẹo mũi cô, giọng điệu vừa cưng chiều vừa trách móc.
- Em đúng là vô lương tâm.
Ăn xong liền phủi sạch trách nhiệm.
Cô nghẹn họng không biết nói gì.
Nhưng phàm là chuyện cô không nhớ, không có chứng cứ chứng mình thì cô nhất định sẽ không tin.
Đúng lúc cô đang phân vân không biết làm gì thù thím Trần lên tiếng cứu cô thoát khỏi tình huống khó xử này.
- Đừng trêu Cẩn Dao, chắc con bé vẫn còn đau đầu, hôm qua say vậy mà.
Vào ăn cơm đi, bổ sung năng lượng cho ngày mới.
Cẩn Dao vội vàng đẩy Tử Dương ra, chạy vào trong bếp.
Vừa thấy chỗ đồ ăn bày trên bàn, Cẩn Dao liền bỏ qua luôn vụ nhớ lại việc tối hôm qua.
Tử Dương đi sau cô cười cười nhìn cô.
" Đúng là cô nhóc háu ăn mà!"
Ăn xong cô có nói sẽ đi đến tiệm, thím Trần có khuyên cô nghỉ ngơi một ngày nhưng cô từ chối.
Đúng lúc cô ra cửa thì Phong Lẫm lái xe đến đón Tử Dương đi làm.
Anh bảo cô đi cùng nhưng cô từ chối.
Vừa dứt câu từ chối của mình, Tử Dương liền lôi chuyện tối qua ra nói.
Cô vội vàng bịt miệng anh lại.
Dù bản thân Cẩn Dao không biết chuyện đó có thật không nhưng cô nhất định không để cho người khác biết chuyện này.
Cẩn Dao miễn cưỡng bước lên xe, nhưng không để Tử Dương đắc ý, cô ngồi cách xa y một chút.
Phong Lẫm cho xe lăn bánh, anh cảm thấy bầu không khí trên xe có gì đó kì lạ.
Lục Tử Dương và Cẩn Dao không ai chịu nói chuyện với ai.
Cẩn Dao ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh đi ánh mắt của Lục Tử Dương.
Bầu không khí này làm Phong Lẫm không dám nhúc nhích.
Anh sợ hai người này xảy ra mô thuẩn mà lúc này mở miệng thì thứ sáng ngày mai anh nhìn thấy đầu tiên là mảnh đất cằn cỗi ở Nam Phi.
Phong Lẫm bí mật mở điện thoại ra thông báo cho mọi người ở công ty biết.
Tất cả người ở công ty Lục Dao nhận được tin nhắn trong nhóm của Phong Lẫm, người nào người nấy đều lên dây cót tinh thần để chuẩn bị cho một ngày tận thế.
Tất cả đều mang khí thế hừng hực chuẩn bị ăn mắng.
Xe đỗ trước cửa tiệm, Cẩn Dao không xuống ngay mà vẫn còn đang rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Cô quyết định phải che đi sự việc làm ảnh hưởng hình tượng của cô tối hôm qua dù không biết nó có xảy ra thật hay không.
Cô bất ngờ thơm Lục Tử Dương rồi cười tươi.
- Em không cần biết việc anh nói có thật hay không, nhưng sau này anh không được nhắc đến nó nữa.
Nụ hôn này coi như lệ phí bảo mật.
Cô nói xong thì ra khỏi xe.
Trước khi rời đi cô vẫn không quên khẳng định lại một vấn đề cần nhắc nhở cho Lục Tử Dương nhớ.
Cô thì thầm bằng khẩu hình miệng.
- Sự- thật- là- anh- chỉ- là- của- một - mình- em- thôi!
Cẩn Dao rời đi trong vui vẻ.
Lục Tử Dương ngồi trong xe, anh nở nụ cười mãn nguyện.
Phong Lẫm ngồi trên như vừa mới trải qua một đả kích đau tim, anh cứ nghĩ hai người họ giận nhau, vậy mà suy nghĩ diễn ra chưa được bao lâu