Mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong không khí.
Cẩn Dao dần hồi phục một chút ý thức, dường như tiếng người nói chuyện ban nãy đã rời đi nhưng có vẻ bên cạnh cô còn có người khác, họ không ngừng gọi tên cô.Cẩn Dao muốn mở mắt ra, lại cảm thấy suy yếu không còn một chút sức lực, cơ thể có chút đau nhức.Cẩn Dao cảm nhận được có ai đó đang vươn tay ra sờ trán cô, lòng bàn tay ấm lóng khiến cô có thêm chút ý thức.
Cẩn Dao dốc hết sức bật dậy , mở choàng mắt nhìn người đối diện thì ra là Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.
- Chị , chị tỉnh lại rồi.
Cô nhận ra mình đang ở bệnh viện,những ký ức cuối cùng trước khi cô ngất đi cũng ùa về.
Đôi mắt cô mửa to , hai tay với lấy người Diệp Thiên, khuôn mặt tái nhợt, miệng không ngừng run rẩy hỏi em gái Lục Tử Dương đang ở đâu.
Cả người cô đầy sợ hãi , chưa bao giờ cô có cảm giác sợ hãi khi mất đi một người ngoài chỉ gặp một vài lần như vậy.
Diệp Thiên nhìn dáng vẻ sợ hãi của chị mình thì vô cùng ngạc nhiên , bởi vì người chị cô biết sẽ không bao giờ lo lắng cho người lạ thái quá như vậy.
Cô dùng tay giữ chị mình bình tĩnh.
- Chị bình tĩnh lại đi! Tuy Lục Tử Dương bị thương nặng nhưng ca phẫu thuật rất thành công.
Chỉ là.....
Giọng nói Cẩn Dao run rẩy hỏi Diệp Thiên, hai tay cô càng bám chặt lấy người của em gái mình .
- Chỉ ...!chỉ là làm sao?!
Diệp Thiên lắc đầu.
- Chỉ là anh ta vẫn chưa tỉnh dậy.
Ngoài ra anh ta không bị để lại bất kì di chứng nào .
Biết Lục Tử Dương không bị để lại di chứng gì cô vẫn có thể an tâm hơn phần nào đó nhưng anh vẫn chưa tỉnh lại khiến cô liên tục suy nghĩ linh tinh.
- Lục Tử Dương vẫn chưa tỉnh dậy, có khi nào.....
Diệp Thiên nhận ra thái độ của chị mình, nhẹ nhàng an ủi .
- Không sao đâu , anh ta sẽ tỉnh lại thôi, em đã trực tiếp tham gia phẫu thuật cho anh ta rồi.
Cẩn Dao biết em gái mình trực tiếp tham gia phẫu thuật cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy cô tin tưởng trình độ y học của Diệp Thiên nhưng anh vẫn chưa tỉnh dậy thì cô vẫn chưa ngừng lo lắng.
Diệp Thiên nhìn khuôn mặt vẫn đang tái nhợt của chị , cô tưởng chị mình đau ở đâu , hoảng hốt hỏi chị.
- Chị đau ở đâu à?
Cẩn Dao nhận ra cô đang để người nhà lo lắng liền chấn tĩnh lại thái độ của bản thân.
Cô lắc đầu , cố nở nụ cười.
- Không có , mất vết thương này nhỏ lắm , không nhằm nhò gì đâu.
Diệp Thiên giấu đi vẻ lo lắng, buông lời đầy cợt nhả với chị.
- Không cười được thì đừng cố cười, xấu lắm.
Mà chị còn cố cười được thì chắc không nhằm nhò gì thật nếu không chắc bây giờ quậy banh nóc ăn vạ rồi ha~
Cẩn Dao tức phồng má , trợn mắt nhìn Diệp Thiên.
- Chị không có xấu.
Mà ...!ba mẹ vẫn chưa biết chị bị tai nạn đúng không?
Cẩn Dao nhìn Diệp Thiên, từ từ dò hỏi.
- Vẫn chưa, em giúp chị giấu rồi.
- Cảm ơn.
Nghe tiếng cảm ơn từ chị mình Diệp Thiên không biết chị mình cảm ơn vì điều gì.
- Chị cảm ơn vì cái gì? Chúng ta đều đâu muốn ba mẹ lo lắng, em giấu giúp chị là chuyện đương nhiên mà.
Cẩn Dao né tránh nhìn đi chỗ khác.
Cô cũng không biết rốt cuộc tại sao mình lại nói cảm ơn Diệp Thiên nữa.
- Không có gì đâu.
Em về trước đi , chị tự mình lo được.
Diệp Thiên đứng dậy.
- Vậy em về trước , tối em quay lại sau.
Cẩn Dao lắc lắc đầu.
- Không cần quay lại đâu, đây là thành phố khác em cứ đi đi về về bất tiện lắm, mà nếu có người quen nhìn thấy thì thể nào ba mẹ cũng biết cho coi.
- Vậy được rồi, không muốn em đến thì thôi nhưng có chuyện gì là phải gọi cho em ngay đó.
- Ukm , bye.
Diệp Thiên rời đi nở nụ cười đầu ẩn ý.
Qua thái độ vô thức kia của chị cô sao cô không nhận ra được tâm tư của chị mình cơ chứ, từ nhỏ đến lớn hai người không chỉ thân như kiểu chị em mà còn giống như một người bạn thân vậy, hai người đã quá hiểu rõ về nhau rồi.
Tuy nhận ra tâm tư của chị mình nhưng cô sẽ không nói vì cô muốn chị mình tự nhận ra, cô tin chị mình có đủ khả năng nhận ra và cô cũng nhớ rõ tại sao chị gái mình lại có chấp niệm không muốn yêu đương.
Quan trọng hơn cô luôn tôn trọng quyết định của chị mình.
Sau khi Diệp Thiên rời đi Cẩn Dao sang phòng bệnh của Tử Dương.
Nhưng anh nằm im trên giường bệnh như vậy cô lại thấy có chút đau lòng.
Đôi đồng tử của cô bắt đầu ngấn lệ , coi cất lên giọng nói ngập ngừng .
- không phải anh được mệnh danh là tổng tài lạnh lùng không có gì có thể đánh bại sao! Sao bây giờ lại nằm im ở đây như vậy?
- Anh không phải là vua Á- Âu bí ẩn hay còn được gọi là Diêm Vương trong giới thương trường sao? Sao anh lại làm ra việc ngốc nghếch đến nỗi để mình bị thương như vậy ? Tôi cần anh đỡ hộ sao?
Cô đã quen với kiểu mỗi lần coi hỏi anh điều đáp lại , vậy mà bây giờ dù cô có nói gì anh cũng không đáp lại thật sự khiến cô không quen chút nào.
Trong khoảng thời gian anh hôn mê cô nói Phong Lẫm cứ yên tâm giải quyết việc công ty còn cô sẽ lo cho Tử Dương.
Cô chăm sóc anh cẩn thận từng phút từng giây, từ việc bôi mật ong cho môi anh không bị khô đến việc lau người cho anh, lúc rảnh rỗi cô thường nhìn y tá chuyền nước cho anh , không thì cô sẽ kể cho anh nghe những chuyện linh tinh.
Gần một tuần trôi qua, Lục Tử Dương vẫn chưa tỉnh lại khiến coi bắt đầu lo lắng.
Cô ra ngoài gọi điện cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên thấy điện thoại của chị liền hơi hốt hoảng bắt máy , cô sợ chị mình xảy ra chuyện.
- Chị có chuyện gì vậy?
- Chị không sao nhưng Lục Tử Dương ...!đã gần một tuần rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Em đến khám cho anh ta được không.
- Được rồi , lát nữa em sẽ đến.
Diệp Thiên còn hỏi chị mình thêm một câu khiến Cẩn Dao sững người.
- Chị thích anh ta rồi à.
Diệp Thiên quyết định đưa ra gợi ý cho chị mình vì cô biết nếu cô không làm vậy không biết đến bao giờ bà chị ngốc của mình mới để ý đến cảm xúc của bản thân nữa.
Nghe câu hỏi của Diệp Thiên, cô chần chừ một lúc mới trả lời.
- không có.
Chị đã hứa sẽ cùng độc thân với em rồi mà.
- Chị sao lại chần chừ? Trước giờ chị có khi nào trả lời vấn đề này chần chừ như vậy đâu? Em không cần biết chị quyết định như thế nào nhưng bọn em sẽ luôn là chống lưng vững chắc cho chị, mà chị cũng đến lúc bước ra khỏi chấp...
Diệp Thiên muốn nói rồi lại thôi, cô không muốn nhắc đến quá khứ không muốn nhớ lại của chị cô.
- Sao lại không nói nữa vậy ? Chấp gì cơ.
- Không có gì , em cúp máy đây , lát em sẽ đến.
- Ukm.
Sau khi cúp máy Cẩn Dao quay lại chỗ Tử Dương, hai tay cô nắm chặt lấy tay anh.
- Sao anh mãi chưa tỉnh dậy ? Tỉnh dậy đi ! Không phải anh nói anh thích tôi sao? Nếu anh tỉnh dậy, tôi sẽ cho anh cơ hội.
Căn phòng vẫn yên tĩnh không một tiếng trả lời.
- Nếu bây giờ anh dậy tôi sẽ đồng ý tất cả điều kiện của anh.
- Thật không?
- thật!
- Nếu tôi muốn em làm vợ tôi , em cũng đồng ý?
- Nếu bây giờ anh tỉnh lại cái gì tôi cũng đồng ý.
Cô vô thức trả lời mà không hề nhận ra rằng trong căn phòng luôn yên tĩnh lại có tiếng người đáp lại cô.
Lúc cô nhìn lên mới thấy Tử Dương đã tỉnh lại và đang nhìn cô đầy yêu thương , cô vui mừng ôm trầm lấy anh mà không để ta đến lúc nãy cô đã vô thức trả lời điều gì.
- Đau.
Vì quá vui mừng mag cô cứ thế ôm lấy anh , không chú ý vết thương trên người của anh.
Cô hoảng loạn.
-Xin....!xin lỗi!
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô.
- Không sao đâu, bây giờ chúng ta lên đi thôi.
Cô nghiêng đầu thắc mắc.
- Đi ? Đi đâu?
- Cục dân chính.
- Làm gì?
/ Tôi muốn em làm vợ tôi, em cũng đồng ý?- Nếu bây giờ anh tỉnh lại cái gì tôi cũng đồng ý./ Tử Dương cho cô nghe lại đoạn ghi âm mà cô đồng ý sẽ kết hôn với anh.
Thật ra anh đã tỉnh dậy từ lúc cô ra ngoài gọi điện cho Diệp Thiên.
Lúc đó có một cô y tá vào thấy anh đã tỉnh lại liền hớn hở nói anh có một cô bạn gái tốt, trong thời gian gần một tuần anh hôn mê cô chăm sóc anh không rời nửa bước , tối cũng sang phòng anh nằm vì sợ nước chuyền sẽ hết đột xuất.Vì vậy anh muốn biết trong lòng cô anh quan trọng tới mức nào.
" mình bị mắc bẫy ?!"
Cô tức lắm nhưng không thể làm gì được vì đây đều là cô tự nguyện nói ra chứ không ai ép buộc , mà cô cũng chẳng thể đánh anh vì anh đang bị thương.
Lần đầu tiên cô bị bẫy bởi người ngoài vì trước giờ ngoài người nhà cô không tin tưởng bất cứ một ai.
Cô cố tình đánh trống lảng cho qua chuyện.
- Anh còn đang bị thương, ở yên trong bệnh viện tĩnh dưỡng đi.
Anh biết cô thể nào cũng như vậy nên anh liền lấy điện thoại gọi cho Phong Lẫm , anh kêu hắn đưa người của cục dân chính đến.
" Nhóc nghịch ngợm, em muốn nuốt lời sao , tôi sẽ không cho em cơ hội đó đâu."
Cô không ngờ anh còn có chiêu ấu trĩ như vậy , liền hoảng hốt.
- Lời lúc nãy không tính!
- Được , vậy lời đó không tính
Cô