Vân Tịch theo ra ngoài, cô quan sát Diệp Thiên.
Chỉ thấy Diệp Thiên như một tảng băng di động không có chút biểu cảm, vô cùng khó đoán.
Nhưng thực ra cô biết, trong đám người bọn họ người khó chịu nhất là Diệp Thiên, ngay cả khi không có mối quan hệ ràng buộc huyết thống Diệp Thiên vẫn luôn âm thầm quan tâm đến mọi người dù chỉ là những việc cỏn con.
- Em có chút chuyện cần chị đích thân là...
Diệp Thiên ghé sáp vào Vân Tịch thì thầm.
Vân Tịch vừa nghe vừa trợn tròn mắt không dám tin vào những gì đang nghe thấy.
- Như vậy cũng được???
Vân Tịch hoài nghi hỏi lại lần nữa, nhận được cái gật đầu chắc lịch của Diệp Thiên tam quan Vân Tịch như sụp đổ.
Diệp Thiên đây là phát điên rồi??? Vân Tịch tự chấn an bản thân phải bình tĩnh, suy đi tính lại cô vẫn là đồng ý với yêu cầu của Diệp Thiên.
Dù sao với bối cảnh hiện tại bọn cô sớm đã chẳng cần sợ gì nữa rồi.
- Được rồi, nghe em vậy!
Vân Tịch thở dài đồng ý.
Diệp Thiên nhận được sự đồng ý của Vân Tịch cũng rời đi, trước khi đi còn để lại một câu.
- Chị nhớ giữ bí mật đó.
Nhìn bóng lưng đang xa dần của Diệp Thiên lại nhìn cô gái trong phòng bệnh Vân Tịch lại hoài niệm về lần đầu tiên gặp hai cô gái ấy, đó có lẽ là kí ức mà cô không thể nào lãng quên.
Vân Tịch vốn là trẻ mồ côi.
Khi cô bắt đầu có khả năng nhận thức và ghi nhớ cô đã được một cặp vợ chồng già trên núi nhận nuôi.
Cô vẫn luôn sống vui vẻ ngày ngày qua tháng nọ ở đấy.
Vốn là cuộc sống đời đời an nhiên trong sự bao bọc yêu thương của ông bà, cùng ông bà phơi thuốc, học y thuật cổ truyền nhưng thời gian trôi qua, sức khỏe ông bà ngày càng yếu đi.
Năm Vân Tịch tròn 18 tuổi bà cô đã rời xa cô và người chồng bà yêu nhất, hai tháng sau đấy ông cũng theo bà mà bỏ lại cô một mình.
Từ nhỏ theo ông bà Vân Tịch không chỉ học được những y thuật cao siêu mà còn cả sự am hiểu sâu rộng của ông nên thành tích học tập luôn đứng đầu tỉnh nhận được lời mời của rất nhiều trường.
Nhưng vì không muốn rời đi Vân Tịch từ chối hết tất cả và chỉ theo học trường dưới núi vì thế cô chưa từng tiếp xúc với thế giới ngoài kia.
Sau khi ông bà mất Vân Tịch cũng chỉ ở trên núi thêm năm năm rồi xuống núi.
Lần đầu tiên nhìn thấy thành phố xa hoa tráng lệ cô có biết bao nhiêu là ngỡ ngàng.
Tòa nhà cao ốc trọc trời sừng sững, xe ô tô đông đúc trên đường cái gì cũng mới lạ.
Mọi thứ cái gì cũng mới lạ, người ở thôn dưới núi ai cũng tốt Vân Tịch nghĩ người trong thành phố cũng vậy.
Không ngờ rằng xã hội ngoài kia đầy rẫy nguy hiểm, cô bị một tổ chức bắt cóc lừa đảo.
Đây rốt cuộc là đâu vậy???
Xung quanh tối đen, phía xa xa có một cái đèn lập lòe chỉ nhìn được một cách mơ màng.
Hai tay Vân Tịch bị trói chặt, miệng bị dán băng dính, bên cạnh còn có tiếng thút thít của ai đó.
Bỗng giọng một người đàn ông quát lớn phía xa.
- ĐỒ VÔ DỤNG! MÀY LÀM NÓ CHẾT RỒI THÌ SAO BÁN ĐI ĐƯỢC NỮA???
Tiếp theo đó lại có người ríu rít xin lỗi, một lúc sau giọng nói kia lại vang lên.
- Thôi được rồi! Vậy lấy nội tạng của con bé đó ra bảo quản cho kĩ vào! Lần này mà sai sót nữa là không xong đâu đấy.
- Vâng!
Vân Tịch chết lặng.
Hình như cô phát hiện ra đây không chỉ là bắt cóc bình thường mà còn moi nội tạng phụ nữ nữa hơn nữa còn là tổ chức lớn.
Vân Tịch rùng mình sợ hãi, cô co rúm người lại không dám phát ra tiếng, hô hấp cũng càng lúc càng trở nên khó khăn.
Cô không thể nhớ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ được trước đó cô đi gặp người mô giới nhà đất ở một quán cafe, sau khi uống tách trà ở đó thì ngất lịm đi.
Khoan đã! Địa điểm là nhà môi giới gợi ý, lẽ nào...? MẤY NGƯỜI ĐÓ CÙNG MỘT BỌN???
Vân Tịch cố chấn an bản thân phải thật bình tĩnh, mọi chuyện đều có cách giải quyết.
Trong bóng tối cô cố gắng di chuyển chút một sờ xem có thứ gì có ích hay không.
Bỗng có tiếng mở cửa Vân Tịch sững lại, cô cố bình tĩnh, nhắm mắt giả vờ như chưa tỉnh.
Cảm giác như bản thân bị người ta vác lên Vân Tịch càng lúc càng cuống quýt, bước chân của người kia càng lúc càng nhanh hơn.
- Con bé này xinh phết, hay lát lấy thận nó xong xin đại ca cho mình chơi trước rồi đem bán nhỉ???
- Ý kiến không tồi đó.
Cuộc nói chuyện của đám người thần bí kia làm cho Vân Tịch thấy buồn nôn, hơn thế nữa chính là cảm giác tuyệt vọng.
Những kỉ niệm ngày nhỏ lại ùa về như thể một thước phim, lúc này trong đầu Vân Tịch chỉ còn lại một ý nghĩ đó chính là cô sẽ sớm được gặp lại ông bà.
Di chuyển được một lúc, họ để Vân Tịch nằm xuống một nơi lạnh buốt đến thấu xương thấu thịt.
Cô trộm mở mắt chỉ thấy ánh đèn chiếu thẳng vào mặt, giây phút này Vân Tịch đã chả còn chút hi vọng nào nữa.
* Đoàng* một tiếng, tiếng súng vang khắp phòng dấu hiệu của một biến cố.
Không biết người đến là địch hay bạn nhưng nghe tiếng bước chân đi xa dần, Vân Tịch tí hí mắt lén quan sát xung quanh.
Thấy chỉ còn lại một người ở lại canh gác cánh tay được thả ra để làm phẫu thuật lén lút sờ mó trên xe đẩy bên cạnh giường, Vân Tịch nắm chặt con dao phẫu thuật giấu đi.
Lại lần nữa tiếng chân bước dần về phía mình, Vân Tịch căng thẳng nắm chặt dao.
Một tiếng súng vang lên, tên đứng gác gần đó ngã xuống, máu bắn tung tóe.
Một giọng nữ vang lên khiến Vân Tịch ngạc nhiên.
- Tóm gọn hết lại chưa???
Giọng nói mềm mại như kẹo bông gòn, vô cùng dễ nghe.
Vân Tịch tò mò nhìn lén, chỉ thấy hai cô gái một đứng một ngồi toàn thân một cỗ sát khí khiến người ta sợ hãi, một nhóm người đối diện cung kính đứng nghiêm trang thành hai hàng.
- Chúng tôi đã tóm gọn được gần hết rồi, xin hãy cho chúng tôi một chút thời gian nữa.
Một cô gái đeo mặt nạ đen tiến sát lại phía cô quan sát, Vân Tịch vội nhắm chặt mắt.
- Rốt cuộc tại sao chúng ta lại phải trực tiếp tham gia vụ này vậy, chị rảnh nắm à???
Cô gái ấy nắm cằm cô xoay qua xoay lại quan sát, cô gái còn lại cuối cùng cũng lên tiếng.
- Không thấy thú vị sao??? Vị nghị sĩ kia ngày ngày đi làm từ thiện đó thế mà lại là người đứng sau đường dây buôn bán nội tạng và phụ nữ, lát nữa nhìn vẻ mặt méo mó đó.
Aiya nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.
Vân Tịch sợ hãi không khỏi hoài nghi cô gái kia có tâm lí biế.n thái, đại não như chết máy không thể nghĩ thêm gì nữa, không biết lát nữa kết cục của mình là gì!
- Nhìn nè, cô gái này thú vị lắm.
Nghe thấy gần hết câu chuyện biế.n thái của chị rồi đó!
Bản thân bị phát hiện Vân Tịch căng thẳng nắm chặt dao cô không biết nên nằm yên chờ chết hay bật dậy phản kháng rồi để bị bắn chết.
Chưa đợi cô nghĩ xong lại có tiếng bước chân tới gần, cảm nhận được bị ánh mắt ai đó nhìn chằm chằm Vân Tịch rùng mình.
- Xinh vậy! May mà chưa bị mổ ra đó! Tiêm cho mũi thuốc mê đi, lát cảnh sát đến giải quyết sẽ giao trả người nhà.
Thật tò mò không biết nhà ai may mắn đẻ ra cô con gái xinh vậy.
Con gái mất tích chắc đau lòng lắm nhỉ???
Vân Tịch ngu ngu ngơ ngơ hoài nghi nhân sinh.
Rốt cuộc hai cô gái này tốt hay xấu, mạch não kì quặc vậy??? Nhưng cô cũng đã yên tâm hơn vì biết mình không còn gặp nguy hiểm nữa.
Giây phút cây kim chạm vào da thịt như có một thế lực vô hình nào đó thôi thúc, chiếm đoạt suy nghĩ của Vân Tịch.
Cô bật dậy nắm lấy tay cô gái đang cầm cây kim tiêm đâm vào cô, miệng tự động nói ra một câu.
- Tôi không còn người nhà nữa rồi.
Những người có mặt ở đấy đều kinh hoàng nhìn về phía cô, Vân Tịch giờ mới nhận thức được bản thân mình làm ra chuyện ngu ngốc đến nhường nào.
Người ta đã biết bản thân nghe thấy chuyện của người ta mà vẫn tha cho rồi, vậy mà còn bật dậy đây là chê bản thân sống quá lâu rồi???
Trong cơn hoảng Vân Tịch bật khóc lớn, cô gái đeo chiếc mặt nạ trắng bỗng ôm chầm lấy cô.
- Aiya, sao lại khóc rồi??? Không còn chỗ nào để đi sao??? Không sao không sao đâu a~.
Vân Tịch khóc một trận rồi im bặt lại, giọng an ủi của cô gái kia ngọt ngào đến động lòng người.
Cô ấy xoa xoa đầu Vân Tịch dỗ dành cô, cô lâu lắm rồi mới cảm nhận được lại hơi ấm, nhịn không được ấm ức ngẩng mặt nhìn cô ấy.
- Ân nhân,