Như lời Diệp Cẩn Dao nói Lục Tử Dương bị đánh ngất rồi trả về nhà chính Lục gia.
Lục Tử Dương bị vứt trước cửa nhà được người giúp việc ra ngoài phát hiện ra vội vàng gọi người đưa vào phòng.
Phong Lẫm tình cờ cũng ở đó, hắn là người duy nhất sốt ruột đi tìm bác sĩ kiểm tra cho Lục Tử Dương.
Trên người Lục Tử Dương ngoài vết bầm tím ở cổ tay ra thì không còn vết thương nào khác.
Phong Lẫm vẫn không yên tâm bắt bác sĩ kiểm tra lại lần nữa.
- Cậu không yên tâm thì để tôi làm cho.
Âu Dương Vương giảo bước bước vào.
Anh ta kiểm tra cho Lục Tử Dương một lượt đảm bảo mới thở phào nhẹ nhõm quay ra hỏi chuyện.
- Sao tôi mới ở trong phòng nghiên cứu hơn hai tuần, ra ngoài tình thế còn nghiêm trọng hơn vậy?
Sau khi điều trị cho Lục Tử Dương hơn hai tuần trước Âu Dương Vương bị viện nghiên cứu gọi về vì thuốc anh đang nghiên cứu đang ở giai đoạn quan trọng nhất vì thế đều ở trong phòng nghiên cứu của mình không ra ngoài.
Trước đó anh cho rằng với nhân lức của nhà họ Lục khẳng định chắc rằng sẽ tìm thấy Diệp Cẩn Dao một cách dễ dàng nên mới yên tâm rời đi.
Ai ngờ...
Vừa đến đã thấy tình cảnh này.
- Còn Diệp Cẩn Dao thì sao???
Âu Dương Vương như nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng hỏi nhưng chỉ thấy Phong Lẫm u sầu lắc đầu.
- Tôi cũng không biết nữa! Chưa tìm thấy Diệp tiểu thư.
Âu Dương Vương như sét đánh ngang tai.
Mặc dù hắn lúc trước hắn luôn khuyên Lục Tử Dương chia tay với Diệp Cẩn Dao nhưng cũng chẳng qua là lời nói vu vơ do vẫn ôm bụng tức chuyện bị Diệp Cẩn Dao đánh thôi, không ngờ lại sự việc lại phát triển đến mức này.
Đau đầu nhất chính là tên đầu sỏ từ đầu đến cuối giờ đây lại có bộ dạng thảm hại như bị con gái nhà người ta lừa mất.
- Tôi đi tìm Mạc Yên hỏi??
Âu Dương Vương tay nắm thành quyền, tâm trạng không mấy tốt đẹp xoay người rời đi.
Hắn bước chưa được mấy bước liền bị Phong Lẫm kéo lại.
- Âu Dương thiếu gia, đừng! Cậu có đi cũng không tìm thấy đâu.
Mạc tiểu thư bị Mạc lão gia gọi về nhà chính cấm túc rồi.
Phong Lẫm bất đắc dĩ lắc đầu.
Ban đầu sự việc mới bắt đầu anh ta định để Lục tổng tự giải quyết dù sao anh ta cũng là người ngoài cuộc không hiểu hết sự tình nhưng sau khi Lục tổng sống dở chết dở vì cái chết của Diệp tiểu thư anh ta biết chuyện đã nghiêm trọng đến mức bản thân không thể đứng ngoài cuộc nữa.
Biết không thể hỏi nguyên nhân từ phía thiếu gia nhà mình hắn bèn đi tìm Mạc Yên nhưng lại hay tin Mạc Yên trở về Mạc gia và đang bị cấm túc.
Cái cục diện rối rắm này chả thể nào gỡ ra.
Trước mắt chỉ có thể chờ đợi quyết định của Lục Tử Dương.
Âu Dương Vương túc giận không chỗ chút giận bỏ ra ngoài.
Hắn vừa ra ngoài điện thoại lại réo lên liên lúc, mở ra là một đống tin bạo hot search mà hắn không muốn thấy nhất.
[ Bạch Dao V
Thông báo: Tôi là người đại diện của Bạch Dao.
Hiện tại Bạch Dao gặp tai nạn không thể qua khỏi, theo tâm nguyện của Bạch Dao tôi sẽ thay cô ấy phát hành nốt những bản thu mà cô ấy mới sáng tác và ngoài thông báo này ra sẽ không còn bất kì thông báo nào liên quan đến sự ra đi của Bạch Dao.
Bởi các bạn đều biết Bạch Dao luôn không muốn một tin tức nào của mình xuất hiện mà không liên quan đến tác phẩm.
Mong các bạn hiểu cho và cảm ơn vì đã đồng hành cùng chúng tôi trong thời gian qua.
( ảnh: giấy chứng tử đã che những thông tin cần che )
Thông báo vừa ra cộng đồng mạng lập tức xôn xao, Fan trên toàn thế giới không giấu được sự kinh hoàng trong khu bình luận, các nhà báo đua nhau đưa tin.
Âu Dương Vương nhìn tin tức cả người cả kinh không nói nên lời.
Bạch Dao tử vong chính là xác nhận Diệp Cẩn Dao đã chết.
Như vậy hi vọng cuối cùng về một Diệp Cẩn Dao vẫn còn sống sót ở đâu đó cũng tan biến.
Trước kia hắn cùng Diệp Cẩn Dao cũng chỉ là đấu đá vu vơ, tiếp xúc lâu dần hắn cũng coi Diệp Cẩn Dao như em gái mình từ lúc nào không hay.
Bây giờ Diệp Cẩn Dao mất rồi, tâm can hắn đau như cắt, như thể mất đi máu thịt trên người.
Hắn đã như vậy vậy Lục Tử Dương sẽ ra sao?
Thời gia cứ thấm thoát thoi đưa, cứ thế từ ngày ấy đến bây giờ đã ba tháng, tin đồn giữa Mạc Yên và Lục Tử Dương tuy đã giảm nhiệt và được đính chính nhưng vẫn có một số người cố chấp bám lấy.
Còn những tin chiếm dụng 10 top đầu hot search đều là sự ra đi của Bạch Dao, hiện vẫn chưa giảm nhiệt.
Mọi thứ đều đi đúng với quỹ đạo ban đầu chỉ trừ Diệp Cẩn Dao mãi mãi sẽ không xuất hiện nữa, Lục Tử Dương trở thành một con ma men suốt ngày nhốt mình trong phòng ngủ nhà chính, mọi công việc đều dựa vào Lục Đình.
- Anh cả, sao sau khi bị bắt cóc thì Tiểu Dương lại càng tệ hơn vậy? Chẳng lẽ...nó nhìn thấy xác Tiểu Dao???
Thẩm Thanh nói đến đây liền rùng mình không dám tưởng tượng điều gì.
Lúc trước được Lục Bạc thắp lên hi vọng nhưng giờ đây càng lúc càng mù mịt, hi vọng cũng càng ít đi.
- Không có đâu.
Nếu Cẩn Dao xảy ra chuyện thật Tử Dương đã sớm bị Diệp Thiên cho bồi táng cùng rồi.
Chắc bị Cẩn Dao dứt khoát chia tay rồi.
Lục Bạc bình tĩnh vuốt vuốt cằm suy tư.
Theo như ông biết Diệp Thiên ấy à, bình thường tính tình như bà cụ non hay trách móc Diệp Cẩn Dao nhưng đến khi Diệp Cẩn Dao thực sự xảy ra chuyện con nhóc ấy có thể bất chấp mọi giá cho những người liên quan đến chuyện tổn thương chị nó một lượt tính xổ theo mức độ tổn thương của Diệp Cẩn Dao.
Còn Diệp Cẩn Dao sống tình cảm nhưng một khi vi phạm nguyên tắc của nó thì cho dù nó có quan tâm người đó đến mức nào nó cũng sẽ tuyệt tình tuyệt nghĩa.
Thẩm Thanh mặc dù thương xót con trai mình nhưng bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Đối với bà Diệp Cẩn Dao là đứa trẻ tốt, xứng đáng được yêu thương nếu thực sự ra đi con trai bà có chết cũng không hết tội.
- Lục gia, gia đình người bảo tôi theo dõi đã bị ai đó đưa tới một biệt phủ ở Westminster, London rồi.
Lục Đình trầm ngâm.
Mọi thứ vẫn có gì đó rất lạ.
Theo như Lục Bạc nói, Diệp Cẩn Dao vẫn còn sống nhưng dường như tình trạng không mấy khả quan hoặc đang có mưu tính gì đó nên vẫn chưa xuất đầu lộ diện.
Ngay đến cả gia đình cũng không báo lại một chút tin tức nào.
Như thể đang chờ đợi một điều gì đó.
Tại biệt phủ Acacia ở Westminster, đúng như cách gọi của nó là một căn biệt thự rộng trăm mét, hoa viên trồng đủ loại hoa lạ, các tòa nhà được bố trí ngay ngắn, hợp mắt, màu sắc hài hòa, tươi sáng,...
Người nhà Diệp Thiên Hải hoang mang đi theo một lão quản gia, ngay cả người nhà của Diệp Ly cũng được đưa đi cùng.
Trên hành lang xa hoa bày đủ mọi thể loại tranh có vẻ người mời họ đến là một người rất thích nghệ thuật.
Diệp Thiên Hải vừa đi vừa quan sát, tính cảnh giác được đẩy lên đến đỉnh điểm.
Mấy ngày gần đây Mộc An Tinh mới vực lại được tinh thần, xuất viện về nhà.
Lúc trước Diệp Cẩn Dao và Diệp Thiên đều chuyển ra ngoài chỉ là thấy căn nhà trống trải rồi dần cũng quen nhưng sau khi từ bệnh viện về, nhìn chỗ nào cũng thấy bóng dáng của đứa con gái hoạt bát nhất kia không tránh khỏi việc đâu lòng.
Lúc về căn nhà vô cùng sạch sẽ, họ hiểu được dù có đau xót vì sự ra đi của chị mình Diệp Minh vẫn chăm chút cho ngôi nhà vô cùng sạch sẽ, học hành đàng hoàng.
Khi nhìn thấy người nhà về cậu giấu đi sự buồn bã, vội ra giúp đỡ chuyển đồ.
" Cậu bé năm đó trưởng thành thật rồi!"
Diệp Ly nhìn cậu em bé hơn mình mười mấy tuổi kia không khỏi âm thầm tán thưởng cậu.
Trong bốn chị em có lẽ đau khổ nhất trước sự ra đi của Cẩn Dao chính là Diệp Minh.
Bởi những năm tháng trưởng thành của cậu là Diệp Cẩn Dao đồng hành cùng.
Cậu bé ngang ngược năm ấy bây giờ biết âm thầm chịu đựng rồi.
Nhà Diệp Ly vì an ủi ba mẹ cũng ở lại cùng.
Vừa sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy, mọi người cũng bất giác ngậm ngùi chấp nhận số phận.
- Không biết chị Diệp Thiên và nhóm anh Lãnh Nam giờ này đang làm gì nhỉ?
Ba mẹ đang nghỉ ngơi, Diệp Minh cùng với gia đình Diệp Ly ngồi lại một chỗ nói chuyện cho gia đình đỡ u ám.
- Mấy ngày trước anh có nhận được điện thoại của Đường Dạ.
Em ấy nói bọn em ấy bây giờ cần chút thời gian mới về được.
Có lẽ họ cũng cần thời gian chấp nhận, mấy đứa ấy lúc nào cũng đồng hành cùng nhau mà.
Cố Thiên Thành vừa vuốt ve Cố Tâm đang ngủ say trong lòng vừa nói chuyện.
Cố Thiên Thành không có huyết thống máu mủ, cũng không có tiếp xúc mấy với Diệp Cẩn Dao còn không thể chấp nhận được vậy họ sao có thể chấp nhận.
Diệp Ly vẫn chỉ ngồi đó nghe, ánh mắt đượm buồn như thể chỉ cần một điều