Mãnh Thú

Vợ hắn


trước sau

Chậc, Linh Quân ngủ cũng khá lâu rồi đây. Ai bảo giường của tên này quá êm ái, vừa đặt lưng là có thể yên giấc ngủ ngay rồi. 

Linh Quân khẽ vươn vai, lại cong người khó chịu. Hắn quên mất vết thương ở lưng, mới sáng đã giãn cơ như thế bảo sao vết thương không hở miệng thêm, Thiệu Huy mà biết chắc chắn sẽ mắng xối xả vào mặt hắn.

"Em dậy rồi à? Vết thương còn đau nhiều không?" Linh Quân nghe thấy tiếng nói ở cửa ra vào, vẫn trầm thấp uy quyền. 

Thiệu Huy lững thững bước vào, đôi dép lê lười nhác trên sàn nhà láng bóng, trên người chỉ quấn độc một chiếc khăn ngay giữa hông. 

Theo như Linh Quân quan sát, có vẻ là vừa tắm xong rồi, tóc vẫn còn mấy giọt nước long lanh kia. Họ Thiệu này, nhìn có vẻ ngăn nắp lắm nhưng thực ra không phải cho lắm...

"Đệt... thầy có thể đừng có mới sáng sớm mà khoe hàng như vậy chứ? Cho dù tôi và thầy đều là đàn ông, nhưng tự tiện như vậy có hơi kì đó."

Bờ môi dày khẽ giật lên, Linh Quân liếc nhìn cơ thể của Thiệu Huy. 

Thoạt nhìn Thiệu Huy với chiếc áo sơ mi trắng dài tay trông cao và gầy, nhưng hôm nay xem ra hắn được thưởng thức tuyệt tác rồi. Cánh tay rắn chắc khỏe mạnh, đường cong cơ thể đạt đến mức hoàn chỉnh, vì Thiệu Huy cao đến 1m87, vì thế cơ thể dù trông to lớn nhưng vẫn không bị quá đà, vai rộng, eo thon, chân lại dài, cũng không tệ.

Điểm đặc biệt nhất trên cơ thể Thiệu Huy, chính là đôi môi. Cho dù là đàn ông cũng không ai sở hữu một đôi môi đỏ như son như thế, bờ môi hình trái tim, hẳn là hạ gục biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ rồi.

"Nhà tôi." 

Linh Quân cảm thấy hơi quê độ với hai chữ Thiệu Huy phát ra. Ngắn gọn, súc tích nhưng đầy hàm ý, "Được được, nhà thầy, nhà của thầy."

Thiệu Huy nhìn thấy bộ dạng bất bình của hắn liền bật cười, đem đến cho Linh Quân một cốc nước. 

Linh Quân nhận lấy, hớp một ngụm, đặt xuống bên cạnh bàn. Đầu hơi ngả sang trái, đôi mắt nhìn đăm đăm vào Thiệu Huy.

"Sao lại nhìn tôi? Kì lạ lắm sao..."

"Tôi... có thể thắc mắc một chuyện không?"

Khoan! Từ khi nào hắn phải xin phép Thiệu Huy được hỏi vậy nhỉ?

"Em cứ nói đi, miệng của em là của em, muốn nói gì thì nói, hỏi gì thì hỏi."

"Môi của thầy ý... Bộ thầy hay đánh son lắm sao, kể cả lúc tắm xong cũng vậy hả?"

Linh Quân hơi chu môi, dùng ngón tay thon dài chỉ chỉ vào. Thiệu Huy nhìn hắn hồi lâu với vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó từ ngạc nhiên chuyển sang cười khoái chí.

"Haha, em nghĩ vậy thật sao?"

"Ầy dù gì cũng là thầy trò với nhau mà. Tôi biết đàn ông cũng có thể đánh son tô son tùy thích, nhưng sở thích tô son mọi nơi mọi lúc như thầy thì tôi thấy hơi lạ."

"Vậy... em thử kiểm chứng xem, tôi có tô son như lời em nói hay không?" Thiệu Huy tiến lại gần hắn, hai bàn tay chặn hai bên, đè Linh Quân vào góc giường. 

Mùi hương nam tính còn thoang thoảng trên tóc, thật sự khiến đầu óc người khác mụ mị. Thiệu Huy nghiêng đầu cười, cái cười lưu manh quái dị.

"Kiểm chứng? Bằng cách nào?"

"Như thế này..." Thiệu Huy nắm lấy bàn tay nhỏ đưa đến môi mình, quệt mạnh một đường. Ngón tay Linh Quân cảm nhận rõ sự ấm nóng ướt át của bờ môi kia, bất giác ngón tay co lại đôi chút. 

Thiệu Huy là một tên lưu manh!

"Mẹ kiếp cái tên biếи ŧɦái này!"

Hắc khí bao lấy vầng trán Linh Quân, đôi chân dài mạnh bạo đạp thẳng vào nơi giữa hai chân Thiệu Huy. 

"A... hơi mạnh tay rồi đấy."

Thiệu Huy lùi lại đôi chút, gương mặt thoáng nhăn nhó, nhưng nụ cười lưu manh kia vẫn chưa biến mất. Cái con người trước mắt quả thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

"Vẫn dùng được, yên tâm."

Linh Quân liếc Thiệu Huy một cái, liền bước xuống giường. Hắn lẳng lặng nhìn xung quanh căn phòng rộng lớn, đồ đạc đều được sắp xếp rất tỉ mỉ, từng chi tiết ấy đến nhiều năm sau Linh Quân vẫn nhớ như in.

"À còn bà của tôi..."

"Tối hôm qua sau khi em ngủ tôi đã gọi điện bảo với bà ấy em ở nhà của tôi học thêm rồi lỡ ngủ quên lại, không sao đâu."

Thiệu Huy mở tủ áo, lấy ra một chiếc cà vạt quăng cho Linh Quân, rồi lấy cho mình một bộ quần áo tươm tất, đi thẳng vào nhà vệ sinh không nói một lời.

Linh Quân thắt chiếc cà vạt một cách nhay nhẹn, đi đến chiếc gương lớn được đặt cạnh tấm cửa sổ làm bằng khung kính trong suốt. Linh Quân nghiêng đầu, cười thầm, thì ra bấy lâu nay hắn vẫn không nhận thức được vẻ đẹp tiềm ẩn của mình.

Nói hắn tự mãn, đúng! 

Nhưng nói nhan sắc hắn bình thường, sai!

Linh Quân có một cơ thể săn chắc không chút mỡ thừa, có thể việc lăn lộn trong xã hội đen khiến hắn có được hình thể như vậy. Mặc dù Thiệu Huy cao hơn hắn một chút, nhưng Linh Quân cũng đâu phải là hạng lùn, hắn cũng cao đến 1m8 chứ đùa.

"Tôi xong rồi đây, chúng ta đi."

Thiệu Huy mở tay nắm cửa đi ra. Áo sơ mi xanh biển dài tay, chiếc quần ôm sát đôi chân dài miên man, mái tóc rối được chải ngay ngắn. 

Hôm nay lại có chút khác biệt hơn mọi ngày, mái tóc của Thiệu Huy được vuốt ngược ra sau, vẻ đẹp phong trần được phơi bày một cách trần tục nhất. Đôi mắt biết nói đẹp hun hút người, sống mũi tây cao thẳng lại cộng với cái khí thái bức người kia quả thật không đùa được.

Linh Quân chỉ có bốn từ để diễn tả ngũ quan và hình thể của Thiệu Huy, "Đẹp hơn tranh vẽ".

Hai con người bước xuống cầu thang, lững thững tiến về cánh cửa chính rộng lớn. Cánh cửa vừa hé mở, đập vào mắt Linh Quân là một người phụ nữ tóc dài đến lưng, đường nét cơ thể lẫn gương mặt đều thuộc kiểu không phải dạng vừa đâu. Chiếc đầm đen bó sát lấy cơ thể, phô diễn những đường cong tuyệt mỹ nhất. Mỹ nhân đứng lặng ở cửa, khi cánh cửa vừa được mở ra liền tự tiện bước vào nhà.

"Bà chủ!" Quản gia cùng người hầu đều cung nghênh gọi hai tiếng "bà chủ" long trọng. Người phụ nữ ngồi xuống chiếc ghế chính của gian phòng rộng lớn, tháo chiếc kính râm đặt lên bàn. Đôi mắt nâu to tròn nhưng đầy hiểm hóc, cô ta mang một vẻ đẹp đầy gai góc.

Thiệu Huy thở hắt một hơi tiến đến người phụ nữ trước mặt. Gương mặt thoạt vô hồn lại chuyển sang phần lạnh lẽo.

"Dung Liễn, còn dám vác mặt về đây?"

"Chậc, Thiệu Huy, đã qua bao năm rồi... anh vẫn không thay đổi nhỉ, anh chồng khó chịu của tôi?"

Dung Liễn, cô ta thật đẹp.

***

"Nói đi... cô lại thua cược ở đó nữa đúng không? Cần bao nhiêu?"

Thiệu Huy ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. "Đó" mà hắn nói chính là sòng bạc lớn nhất nhì của thành phố Macao, Venetian Macao.  Đây thực sự là ước mơ vươn tới của những con bạc đỏ đen trên toàn thế giới. Nơi đây không chỉ là một casino mà còn là thiên đường đốt tiền dành cho giới thượng lưu, với chuỗi nhà hàng, khách sạn và trung tâm mua sắm cao cấp. Dung Liễn là một trong những khách quen của sòng bạc, cô luôn là gương mặt quen thuộc ở các sòng bài thượng lưu ở Macao.

"Hễ cứ mỗi lần tôi về Đại Lục anh đều nói như vậy... Dung Liễn tôi đâu dễ dàng để người khác lấy tiền của mình được. "

"Không phải tiền, thì muốn gì?"

Thiệu Huy có hơi gắt lên, âm thanh phát ra đều không tự chủ được. Linh Quân đứng dựa lưng vào chiếc cửa lớn, im lặng quan sát.

"Chuyện đó... không thể suy nghĩ lại sao?"

"Thiệu Huy tôi không suy nghĩ lại lần hai!"

Dù Linh Quân đứng xem kịch không biết là chuyện gì, nhưng Thiệu Huy thực sự tức giận. Gân tay hằn lên những tia xanh đỏ chen chúc

trên mu bàn tay, nắm đấm siết lại trước mặt.

"Thiệu Huy à..."

Dung Liễn nắm lấy bàn tay của Thiệu Huy, liền bị hất ra không thương tiếc. Thiệu Huy là một người cao to, đàn ông với sức lực như vậy hất mạnh liền khiến Dung Liễn ngã xuống đất. Đầu gối đập mạnh xuống sàn nhà, cô kêu lên một tiếng đau đớn, cả người hầu đều hốt hoảng chạy đến đỡ.

"Anh!" Dung Liễn trợn tròn hai mắt, đôi môi đỏ run lên bần bật, hàng mi thoáng một lớp nước mỏng.

"Dung Liễn, nghe cho rõ đây. Chuyện đó tôi đã quyết, vạn trăm lần sẽ không thay đổi."

Thiệu Huy ném một ánh nhìn lạnh lùng về Dung Liễn, quay lưng lại đi đến cửa chính. Bắt gặp ánh nhìn kì lạ của Linh Quân cùng nụ cười khó hiểu, Thiệu Huy hơi cáu hỏi: "Thích lắm sao?"

Linh Quân đứng thẳng dậy, nghiêng mình nhìn Thiệu Huy đầy thích thú, lần đầu tiên hắn thấy Thiệu Huy phát điên như vậy.

"Thích chứ. Lần đầu tiên tôi thấy thầy như vậy đấy. Nhưng mà... có hơi quá đáng không? Dù sao thì người đó cũng là vợ của thầy mà, lại còn rất xinh đẹp nữa..."

Cánh tay Linh Quân liền bị bóp chặt, Thiệu Huy dồn hắn vào góc tường, bàn tay siết chặt tay của Linh Quân, hằn lên những vệt đỏ tươi. 

Gương mặt thoáng vài phần lệ khí, hơi thở Thiệu Huy ngày càng trở nên khó khăn. Chau đôi mày, hàm răng nghiến lại ken két, lạnh lẽo đến xương tủy.

"Em... Im miệng!"

"Phát tiết đủ chưa? Mẹ kiếp dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi!"

Linh Quân hất mạnh cánh tay đang giữ chặt mình, phẩy tay vài cái. Hắn xoa xoa cổ tay hằn đỏ, bực mình ném về Thiệu Huy một cái nhìn khó chịu.

Thiệu Huy không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng bước ra ngoài xe. Linh Quân vẫn đứng trước cửa nhà, chăm chú nhìn Dung Liễn.

Dung Liễn cảm giác có ai đó nhìn mình chăm chú.

"Cậu là... Thủ lĩnh Linh đúng chứ?"

Cô ngồi dậy, yên vị trên chiếc ghế của Thiệu Huy, xuống giọng hỏi.

"Chậc... bà chị cũng biết tôi?" Linh Quân tạch lưỡi một cái, hắn bắt chéo chân trước cửa, gương mặt tràn đầy lệ khí.

"Không biết đến cậu Linh đây là không phải phép rồi. Chúng tôi đều là con dân của Đại Lục, có ai mà không biết đến tổ chức ngầm KJ chứ."

"À vâng." Linh Quân khẽ chau mày. Người phụ nữ này có chút kì lạ, giọng điệu lịch sự này người tính tình có phần lỗ mãng như hắn thấy chút khó chịu.

Dung Liễn cười trừ, nụ cười mang theo quái lạ. Linh Quân chỉ im lặng chờ đợi, một lúc sau quả thật Dung Liễn lên tiếng.

"Cậu Linh, cái áo cậu đang mặc, thật ra...."

"Của cô, đúng chứ?" Linh Quân cười, bàn tay hơi kéo cổ áo lên đôi chút, hướng về phía Dung Liễn. 

Chậc, Thiệu Huy nghĩ hắn ngu đến mức đó sao?

Tủ quần áo của Thiệu Huy, không lý nào lại có một chiếc áo nhỏ như vậy.

"Có cần gấp không? Tôi cởi ra trả cô." Linh Quân bắt chéo hai cánh tay, định vén áo lên liền bị Dung Liễn cản lại.

"A không... không cần đâu! Nếu Thiệu Huy đã đưa cho cậu rồi, thì... cậu cứ mặc đi."

Dung Liễn đi đến gần chỗ Linh Quân, vẫn thận trọng đứng cách hắn khá xa. Dung Liễn có phần e ngại con người này, ánh mắt chỉ dồn xuống dưới, tuyệt nhiên không dám đối diện với Linh Quân.

"Vậy thì cảm ơn quý cô, tôi sẽ đem đến tận nơi trả cho cô."

Linh Quân cúi thấp người, nói khẽ vào tai Dung Liễn. Giọng nói hắn đặc khàn khàn, mang theo chút đùa cợt khiến cả tai và mặt Dung Liễn đỏ hết cả lên. Cô lùi lại đôi chút, nở một nụ cười gượng gạo.

"Dạ vâng."

Linh Quân đứng thẳng dậy, tay kéo cà vạt xuống nửa, cúc áo của hắn chỉ đóng từ cúc thứ ba, phần ngực rắn chắc phía trên đều được để lộ ra. Hắn cười đáp lễ rồi đi ra xe của Thiệu Huy.

Thiệu Huy đã ngồi sẵn trong xe đợi hắn, đôi lông mày chút chau lại.

"Làm gì lâu vậy?"

Thiệu Huy tay chống cằm nhìn ra khung cửa kính, nghe tiếng mở cửa xe liền lên tiếng. Linh Quân chui vào trong xe, đóng cửa xe lại không nói gì thêm.

"Tôi hỏi em đấy, có nghe không?"

"Mẹ nó thầy dám lấy áo của vợ thầy đưa cho tôi!"

Linh Quân khẽ nhếch mép, tay kéo đai an toàn cài vào. Thiệu Huy ngồi bên cạnh sững người, đôi mắt mở to nhìn hắn vẫn thản nhiên chỉnh lại tóc.

"Em.... nói cái gì với cô ta rồi?" Thiệu Huy túm lấy cổ áo Linh Quân lay mạnh, vẻ mặt toát lên lệ khí rất bức người. Linh Quân khó chịu nhìn hắn, bàn tay giật mạnh tay Thiệu Huy khỏi người mình.

Thiệu Huy hoàng hồn nhìn lại hiện thực.

"Xin lỗi."

Hắn buông cổ áo của Linh Quân, trở về ghế tay lái, gương mặt đanh lại, tuyệt nhiên im lặng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện