"Làm sao đấy? Sắc mặt khó coi này là sao? Chẳng lẽ, vết thương..."
Thiệu Huy liếc nhìn tấm lưng nhỏ của Linh Quân, hắn tiến lại chỗ Linh Quân, nheo đuôi mắt lại chăm chú nhìn.
"Rốt cuộc là em làm sao?!" Thiệu Huy chờ đến sốt ruột, tức giận hắng một câu. Linh Quân ngước lên nhìn hắn, vẻ mặt có chút không tự nhiên.
"Thầy, thân phận của thầy là như thế nào?"
Thiệu Huy có hơi giật mình nhìn Linh Quân. Gương mặt hắn giãn ra đôi chút, bờ môi hiện lên một nụ cười tinh quái.
"Vốn dĩ không định để em biết đâu, nhưng biết thế nào được, em lại phát hiện quá sớm."
Linh Quân nhớ ra một chuyện.
Hắn đã quên mất một người, từng rất quan trọng đối với hắn.
Ba năm trước, thế lực của Thiệu gia không thịnh vượng như bây giờ. Thiệu gia thoát khỏi vòng vây hãm của thế lực quý tộc mới lên nắm quyền thay nhà Thanh đã là may mắn lắm rồi, nhưng không ngờ bọn tổ chức ngầm lại để ý đến Thiệu gia. Bọn họ đều muốn thanh trừ tất cả hoàng tộc liên quan đến vương hậu Uyển Dung, vì chỉ cần Thiệu gia sụp đổ, chế độ phong kiến Trung Hoa sẽ hoàn toàn chấm dứt. Thiệu gia bị truy sát, họ hàng người thân tan đàn xẻ cánh khắp nơi trên thế giới. Thiệu Huy cũng không ngoại lệ. Hắn từ vị trí đích tử Thiệu gia, từng khoác lên mình lụa vàng vải gấm, đã phải trốn chui trốn nhủi tại Thượng Hải, chỉ mong có thể sống sót được những ngày khó khăn ấy.
Cũng trong khoảnh khắc đó, Thiệu Huy gặp được Linh Quân.
Linh Quân cũng đang trong tình trạng giống như hắn, bị truy sát. Bởi lẽ, Linh Quân đã chọc phải một tổ chức khét tiếng tại Thượng Hải, không giống như những lần trước, Linh Quân chỉ đi có một mình, vì hắn đến Thượng Hải để thay mặt Ha Quáng Xuất kí kết một hợp đồng béo bở. Hôm đó Linh Quân gặp phải bọn côn đồ đầu sỏ của Thượng Hải, những kẻ có thù với KJ, đều là những con nợ khét tiếng đến cả Ha Quáng Xuất cũng phải dè chừng. Đương nhiên, trong mắt bọn chúng, Linh Quân là một cái gai cần nhổ.
Chỉ cần gϊếŧ được Linh Quân, bọn chúng sẽ không còn sợ hãi gì nữa.
Không biết Linh Quân kháng cự ra sao, chỉ biết bị bọn côn đồ kia vây hãm hội đồng, một mình hắn như một con sói hoang cô độc chống lại cả bầy sư tử. Linh Quân bị đánh trọng thương, khắp cơ thể hắn không đâu lành lặn. Một vết thương ở trán, máu chảy ròng ròng, một vết đâm ở bả vai, lưỡi dao vẫn còn yên vị trên mảnh da rướm máu. Vết thương sâu nhất, cũng là vết thương chí mạng đối với hắn, ngay giữa bụng. Linh Quân bị một con dao lọc xương chém một đường sâu giữa bụng, chạm đến lục phủ ngũ tạng. Hắn đành phải bỏ trốn, bọn đầu sỏ đêm hôm ấy phái người chạy khắp Thượng Hải, gϊếŧ cho bằng được Linh Quân.
Vết thương ở bụng quá sâu khiến Linh Quân cạn kiệt sức lực, đành chui nhủi tại con hẻm vắng tối tăm.
Linh Quân ngồi phịch xuống đất, xòe đôi bàn tay đẫm máu đặt giữa bụng, hàm răng nghiến lại ken két. Trời sinh quân tử không được khóc than, hắn hiểu. Mặc dù trọng thương rất nặng, nhưng Linh Quân vẫn ý thức được tình hình. Hắn không thể tin tưởng bất kì ai ở Thượng Hải, nơi này quá nguy hiểm. Vết thương tuy không hại hắn chết ngay, nhưng để lâu sẽ gây ra thối rữa, đến lúc ấy hắn chỉ còn đường phải chặt đi một phần cơ thể.
"Cậu là ai vậy?"
Linh Quân giật mình. Trong bóng đêm, giọng nói khàn khàn vang lên ngay bên cạnh hắn. Linh Quân quay sang, liền trông thấy một người đàn ông mặt mũi lem luốc, ánh đèn vàng le lói trong con hẻm vắng. Không khí bao trùm ảm đạm, lách tách bên tai là tiếng côn trùng bay dọc bay ngang. Hắn nheo mắt nhìn kĩ người kia, chỉ thấp thoáng trong bóng đêm vầng sống mũi tinh túy mê hồn. Linh Quân đề phòng lùi ra sau vào bước, người kia tiến gần đến chỗ hắn, nhẹ giọng bảo, "Chúng ta đều là đồng nhân, không cần phải đề phòng."
"Anh... Sao lại ở đây?"
Linh Quân nhìn đôi mắt đầy dứt khoát của người kia, hắn thả lỏng vai, gập đầu gối lại trước mặt, bàn tay ôm lấy bụng đẫm máu. Người bên cạnh dường như cảm thấy Linh Quân đang khó chịu, liền chui vào một góc tối, lục đục tìm kiếm thứ gì đó.
"Thì cũng giống như cậu, bị truy sát."
Người kia lôi ra một hộp y tế cũ kĩ, dùng bông gòn lau đi vết máu trên vai Linh Quân. Hắn giật người, toàn cơ đều căng cứng. Người kia vỗ nhẹ vai hắn, nhẹ nhàng gắp lưỡi dao cắm sâu 3 centimet trên vai hắn ra.
Linh Quân chau mày khó chịu, thật sự hắn thê thảm lắm rồi.
"Đau thì cứ kêu, cậu không cần kiềm nén."
Thiệu Huy nắm lấy bàn tay đầy máu của Linh Quân, nhẹ nhàng gỡ ra. Hắn xem xét vết thương giữa bụng, vết thương rất sâu, đụng đến lục phủ ngũ tạng có thể gây mất máu nhiều mà chết.
"Tôi chỉ có thể sơ cứu và băng bó tạm thời cho cậu thôi, phần còn lại phải để bác sĩ kiểm tra."
Thiệu Huy dùng đến hai lớp băng gạc mới có thể cầm máu cho Linh Quân. Hắn ngước nhìn người đàn ông trọng thương, người này ngửa cổ ra sau, hơi thở trở nên khó nhọc, đôi lúc lại phát ra những tiếng rên nhỏ nhè nhẹ.
"Tay nghề anh điêu luyện quá nhỉ? Thật thoải mái nha."
"Cậu bớt nói hơn một chút, sẽ bớt đau."
Thiệu Huy dùng thêm một miếng bông gòn lau đi vết thương trên trán, gương mặt Linh Quân có hơi đanh lại. Sau khi sơ cứu xong, bản thân Linh Quân cũng đỡ hơn rất nhiều, chỉ đợi đám đàn em cùng Mã Tư đến Thượng Hải, hắn nhất định cho bọn côn đồ kia xuống chơi với diêm vương, du ngoạn Quỷ Môn Quan.
"Anh tên gì vậy? Sau này nếu có gặp lại nhất định tôi sẽ báo đáp."
"Th... À không, không cần biết."
Vốn dĩ Thiệu Huy định nói với Linh Quân, nhưng hắn chợt ngừng lại. Thiệu gia vẫn còn đang bị truy sát, nếu để lộ danh tính thì đời hắn coi như toang.
"Không muốn cho biết cũng được, nhưng có thể nói lý do tại sao bị truy sát không?"
"Gia tộc của tôi là hoàng tộc duy nhất còn sót lại sau cuộc chiến lật đổ chế độ phong kiến cuối cùng nhà Thanh. Chúng tôi đều bị các băng nhóm cùng tổ chức xã hội đen truy đuổi đến cùng, họ muốn diệt trừ dòng máu sót lại của hoàng tộc."
"Chậc, ra tay tàn độc thật. Vậy là anh phải sống chui nhủi ở đây à? Trong con hẻm hoang vắng như vậy?"
"Cũng chẳng có gì to tát, tôi còn không biết... mình có thể sống qua nổi ngày mai hay không." Đôi mắt Thiệu Huy rũ xuống, môi hiện lên một nụ cười cay đắng. Linh Quân nhìn thấy đôi mắt ấy, trong lòng cảm thấy rất bực bội. Hắn trước giờ tuy quen thói xã hội đen, nhưng cũng là nam nhân trượng nghĩa, hắn thấy người cứu mình gặp chuyện lại không thể giúp, đó chính là điều hắn day dứt nhất.
"Anh bạn à, dù có thế nào cũng phải sống tiếp. Dù có chà đạp lên bất cứ ai, hoặc có nhẫn tâm đến mức nào, anh vẫn phải sống."
Linh Quân cười khổ, chân lý sống thật sự đôi khi khắc nghiệt như thế đấy.
"Mà này, cậu trông nhỏ tuổi quá. Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười lăm."
Linh Quân cười trừ. Cũng phải, đối với một đứa trẻ mười lăm tuổi bình thường, chắc có lẽ vẫn đang ở ngưỡng vui đùa cùng bè bạn, chỉ là một cậu nhóc học lớp chín bình thường như bao người.
Nhưng con đường Linh Quân lựa chọn, khác hẳn với những đứa trẻ khác. Cũng bởi vì như thế, Linh Quân mang khí thái hơn những người đồng trang lứa. Bao chuyện trên đời, hắn cũng đã trải hết rồi.
"Cái gì?! Mười lăm? Cậu còn nhỏ tuổi như vậy, tại sao lại gia nhập hắc đạo?"
Thiệu Huy ngạc nhiên nhìn Linh Quân. Đứa trẻ này còn quá nhỏ, nhưng vẫn một thân một mình chống chọi với thế giới tàn nhẫn này.
"Có lý do riêng." Giọng nói Linh Quân pha chút thù hận, hắn hận những người đã bỏ rơi bà của hắn, hận những người năm đó đã quay lưng lại với hắn.
"Nhưng mà, vậy thì việc học hành thì sao?"
"Bảo lưu, lúc nào chẳng vậy. Tôi theo con đường này cũng gần mười năm rồi, những điều cần biết nhất định phải biết."
Chưa kịp nghe Thiệu Huy trả lời, Linh Quân lập tức dùng tay bịt miệng Thiệu Huy lại. Hắn nhổm người nhìn ra ngoài, có một đoàn người đang tiến gần đến con hẻm, ai nấy đều xách những vũ khí nhọn hoắc. Linh cảm mách bảo hắn có điều chẳng lành, hắn đang trọng thương, nếu lũ người kia tìm đến chỉ có nước chết. Linh Quân đẩy Thiệu Huy ra