Linh Quân nhìn thấy ngôi nhà của hắn mười hai năm trước, khoảnh khắc kinh khủng nhất cuộc đời hắn, đến chết hắn cũng không muốn nhìn thấy người đó. Mẹ hắn ngồi bên hiên, ánh mắt trĩu nặng đầy mệt mỏi. Thân thể bà gầy gò, trên người toàn những vết bầm tím trên cổ, cổ tay, chân, khắp người đều toàn là vết thương. Mẹ của hắn mặc một bộ đồ sờn cũ màu lam, chiếc tạp dề rách đeo ngang hông. Đối với hắn, mẹ chính là Thánh mẫu của hắn. Người hiền từ và yêu thương hắn, người xem hắn không giống một con thú. Hơn hết, người chính là mẹ của hắn, người ban cho hắn sinh mạng.
"Mẹ...." Linh Quân cất tiếng gọi, giọng nói chất chứa run rẩy và sợ hãi, bước chân tiến lại gần người phụ nữ yếu ớt, nhưng bà không nghe, cũng không nhìn thấy hắn. Đôi tay mẹ đầy những vết chai sạn, đầu ngón tay đều rướm máu, máu rỉ khô nơi khóe miệng ngón tay. Bà ngồi thẫn thờ cho đến khi người kia xuất hiện, giật lấy tóc bà mà lôi mạnh vào trong.
"Dương Uyển Như! Cô vào đây, cô xem thằng con trời đánh của cô nó đã làm gì đi?!" Linh Mạc Vũ túm lấy mái tóc nâu của mẹ hắn mà lôi mạnh vào trong nhà. Uyển Như đau khổ nhìn Mạc Vũ, gã là chồng bà, cũng là cha của Linh Quân.
Đôi mắt bà ngấn nước, ngước nhìn đứa con bé bỏng của mình. 'Linh Quân'đứng rú trong một góc, cả người đều run rẩy, ánh mắt hoảng sợ không dám nhìn trực diện vào Linh Mạc Vũ. Dưới sàn là những mảnh vỡ của chai rượu của Linh Mạc Vũ. Gã là một thằng đàn ông tồi tệ, một thằng đàn ông rác rưởi. Gã nghiện rượu, nghiện đến điên dại, không chỉ rượu chè, gã còn cờ bạc khắp nơi, tiếng xấu đều vang hết cả Đại Lục. Linh Mạc Vũ từng lại Đại úy Quân đội cấp cao của Đại Lục, nhưng từ khi gã đụng đến rượu chè thì cuộc đời gã chấm dứt. Chức vị bị tước đem cho người khác, cả ngày gã đều hậm hực nhắc về chuyện đấy. Mỗi khi bực bội chuyện gì gã đều lôi đứa con trai nhỏ ra để trút giận. Gã cho rằng sự có mặt của Linh Quân là thứ khiến gia đình này tan nát, rằng Linh Quân là khắc tinh của nhà này.
Dương Uyển Như ngồi xuống ôm lấy 'Linh Quân' vào lòng khóc không thành tiếng. Bà biết đứa trẻ này không có tội tình gì, nhưng ngày nào nó cũng phải chịu những đòn roi tàn bạo của cha nó, những lời lăng mạ không có hồi kết.
"Mẹ ơi! Tiểu Quân không làm gì hết, con không cố ý làm bể chai rượu của cha đâu!"
'Linh Quân' ôm lấy bà mà òa khóc, cậu không biết mình làm gì sai, không biết cha không thích mình ở điểm nào. Mặt mũi, tóc tai, đến cả cử chỉ gương mặt của cậu đều y đúc từ Linh Mạc Vũ, thế thì tại sao cha cậu lại căm hận cậu đến vậy?
"Thằng ôn con! Không chỉ mình mày đâu, cả cái nhà này đều không ra hồn cả!! Mày, mẹ mày, và cả bà ngoại già nua yếu ớt của mày nữa, tụi bây đều là cái thứ ăn hại! Gia đình đã khó khăn như vậy rồi, mày còn không đi làm phụ giúp gia đình đi?!"
Hơi thở Linh Mạc Vũ đầy mùi rượu, gã loạng choạng chỉ thẳng vào hai mẹ con, bạt tay giáng xuống người Dương Uyển Như không ngừng nghỉ, gã như muốn đánh bà đến chết mới hả giận.
Linh Quân đứng trời trồng ngoài cửa, hắn muốn xông vào, hắn muốn bảo vệ mẹ của hắn, nhưng bước chân hắn không tài nào nhấc lên được. Tại sao suốt mười hai năm qua, những hình ảnh này cứ dai dẳng trong kí ức của hắn, tại sao lại hành hạ hắn đến vậy?
Tại sao?! Linh Mạc Vũ..... Ông ám ảnh tâm trí tôi như vậy, tại sao lại cứ xuất hiện và khiến tôi căm ghét ông như vậy?!
"Linh Mạc Vũ! Anh nói cái gì vậy? Tiểu Quân nó chỉ mới sáu tuổi, nó còn đang ở tuổi học hành, anh lại kêu nó đi làm kiếm tiền là như thế nào?! Nếu anh cần tiền, tôi sẽ làm! Tôi sẽ làm cho anh vừa lòng! Đừng hành hạ thằng bé như vậy, nó cũng chỉ là một đứa trẻ, nó là con người, không phải con thú!"
"Con người? Haha, cô xem nó là con người? Tôi thì không. Sinh ra nó đã là cái gai của nhà này rồi, phải chi năm đó lúc mày sinh ra tao đã bóp chết mày rồi!!" Linh Mạc Vũ cười phá lên, gương mặt đằng đằng sát khí lẫn mùi rượu nồng nặc, đem Dương Uyển Như ném ra xa. Gã túm lấy 'Linh Quân' mà đánh túi bụi vào mặt cậu, tay cậu, chân cậu. 'Linh Quân' cứ thế kìm nén tiếng khóc mà chịu đựng những cú đánh vô hồn đó.
Linh Quân quay mặt đi, đôi mắt nhắm chặt. Hắn không muốn nhìn, hắn không muốn thấy gương mặt dữ tợn ấy. Hắn căm ghét Linh Mạc Vũ, hắn muốn gϊếŧ gã đến sôi sục lên rồi, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Dương Uyển Như, Linh Quân như muốn chết đứng. Đôi mắt bà đã từng rất đẹp đẽ, trong veo như nước trong hồ, lặng lẽ đẹp tựa ánh mai. Nhưng bây giờ đôi mắt ấy tàn lụi, đục ngầu, chỉ tràn đầy sự sợ hãi và nỗi bi thương.
Tỉnh lại đi, tỉnh lại!!
Hắn không muốn nhìn nữa!
Ai đó, ai đó hãy cứu lấy hắn đi....
"Linh Quân! Linh Quân!"
Thiệu Huy lo lắng nhìn Linh Quân, hắn đã sốt nãy đến giờ được cả tiếng rồi, thân nhiệt cứ không ngừng tăng lên, nhưng Linh Quân vẫn cứ mê sảng không tỉnh dậy. Cả người hắn ướt đẫm mồ hôi, đôi môi khô khốc run rẩy, "Xin ông.... Đừng tổn thương bà ấy. Mẹ ơi, con xin lỗi! Mẹ ơi!"
"Đừng mà!!"
Linh Quân choàng tỉnh, hắn mơ hồ nhìn xung quanh, vẫn là khung cảnh căn phòng rộng lớn tràn ngập trong bóng tối. Linh Quân thở dốc, cả người nóng muốn bốc lửa lên, hơi thở nặng nề mệt mỏi.
"Thiệu Huy...." Hắn nắm lấy chăn mà hoảng sợ, cả người run rẩy. Thiệu Huy ở bên cạnh hắn vẫn đang lau người cho hắn, thấy hắn tỉnh lại liền ôm chặt hắn vào lòng.
"Tôi đây, tôi ở ngay bên cạnh em đây. Em làm sao vậy?"
"Tôi... tôi sợ lắm. Sợ lắm..." Giọng nói Linh Quân đứt quãng, hắn vẫn run lên từng hồi. Thiệu Huy càng ôm chặt hắn hơn, vuốt nhẹ tấm lưng đầy mồ hôi của hắn, hạ giọng.
"Có tôi ở bên cạnh em, không cần phải sợ. Được rồi, đừng khóc."
Thiệu Huy cảm nhận được tấm lưng kia đang run rẩy, Linh Quân gục mặt vào vai hắn, khẽ nấc từng hồi. Đây là lần đầu tiên Thiệu Huy nhìn thấy Linh Quân yếu đuối đến vậy, hắn cũng không muốn hỏi Linh Quân đã gặp ác mộng gì.
"Thiệu Huy, anh... hôn tôi có được không? Làm ơn, làm ơn." Linh Quân nói nhỏ, giọng nói nhỏ đến mức Thiệu Huy phải cúi thấp người mới có thể nghe được. Câu nói tràn đầy sợ hãi, sự run rẩy đẩy lên đến tột độ, toàn bộ chiếm lấy đầu óc hắn.
Thiệu Huy ngạc nhiên buông Linh Quân ra, chăm chú nhìn người trước mặt. Đôi mắt Linh Quân đục ngầu đi, tràn đầy sự mệt mỏi. Hắn nhớ lần trước hắn hôn Linh Quân đã bị Linh Quân mắng không thương tiếc, nhưng lần này tại sao lại chủ động bảo hắn hôn?
"Được, tôi sẽ làm bất cứ thứ gì em muốn."
Thiệu Huy khẽ cười, vòng tay ra sau gáy Linh Quân kéo sát lại. Hắn hôn một cách nhẹ nhàng, từng nếp môi khẽ chạm vào bờ môi dày của Linh Quân, vòng tay hắn vẫn giữ chặt Linh Quân trong lòng. Linh Quân thả lỏng người, tiếp nhận từng xúc cảm Thiệu Huy mang đến. Thiệu Huy nhẹ nhàng dùng lưỡi tách hàm răng Linh Quân, khẽ luồn vào trong. Khoang miệng Linh Quân ấm nóng ngọt ngào, hắn thích thú khám phá từng ngõ ngách, hôn Linh Quân đến muốn ngạt thở đi. Sau hơn một phút lùng sục nơi bí hiểm kia, Linh Quân cũng gần muốn tắt thở, liền đập mạnh vào lưng Thiệu Huy. Hắn luyến tiếc buông đôi môi kia ra, giữa không trung xuất hiện sợi chỉ bạc được thêu dệt