Hôm nay có vẻ Linh Quân không thể toàn mạng trở về rồi, hay nói nhẹ nhàng hơn, hắn không thể trở về lành lặn được.
" Thiệu Huy, anh ra ngoài trước đi. Mọi việc còn lại để tôi lo liệu."
Linh Quân tháo chiếc khăn quấn trên cổ, khăn thấm đẫm máu nhỏ giọt li ti, quăng cho Thiệu Huy. Thiệu Huy nhận lấy khăn, liền thắc mắc, "Tại sao? Không muốn tôi ở cùng? Tên này đúng gu của em à?"
"Tém lại cái suy nghĩ vớ vẩn của anh đi, đồ điên."
Linh Quân khẽ vặn cổ, túm lấy cổ áo gã đem lên, tay lần mò xung quanh bộ đồ gã đang mặc.
"Mày làm trò khỉ gì vậy?" Gã chau mày nhìn hắn, không lẽ Linh Quân có cái sở thích biếи ŧɦái vậy sao?
"Chó má mày! Còn một quả nữa, mày giấu ở chỗ quần nào trên người mày?!"
Hắn nhăn mặt soi xét từ trên xuống dưới, nhưng tuyệt nhiên không tìm thấy bom. Hắn chắc chắn có bom trên người gã, chắc chắn!
"Ha ha, đúng là không qua mắt được mày. Nhưng mày yên tâm đi, hôm nay chúng ta sẽ chết chung. Cả mày, cả tao và cả thằng đại thiếu gia Thiệu Huy đó nữa! Ha ha ha!"
"Muốn chết thì chết một mình mày đi, bố đây còn chuyện phải làm!"
Mẹ kiếp thật! Nếu bây giờ hắn chết lãng xẹt tại đây, vậy Thiệu Huy biết tính làm sao?
Hắn đấm thêm một phát vào mặt gã, thân thể cao to của gã mất thăng bằng ngã xuống. Linh Quân thở dài, hắn phải dùng đến biện pháp cuối cùng rồi.
"Tiểu Tư, tiểu Quán."
"Dạ! Đại ca!"
"Đưa Thiệu Huy ra khỏi đây, ngay lập tức!"
"Không được, tôi không đi." Thiệu Huy đứng thẳng, giọng nói chất chứa kiên định.
"Nếu anh không đi, sau này tôi nhất định không nhìn mặt anh nữa."
"Không lẽ tôi bỏ mặt em chết ở đây sao? Tôi không muốn, nếu em chết rồi, tôi sống làm gì?"
Linh Quân tựa mạng sống của hắn, là một phần cơ thể hắn, hắn muốn bỏ mặc là bỏ được sao?
"Tụi mày còn không nghe lời tao? Đưa Thiệu thiếu ra ngoài mau!" Hắn gằn lên, Mã Tư và Du Quán lập tức túm lấy thân hình cao cao của Thiệu Huy kéo đi. Thiệu Huy có vùng vẫy ra sao, có thét lớn bao nhiêu thì vẫn không nhận lại một cái quay đầu của hắn. Nếu hắn quay lại, nếu hắn nhìn thấy gương mặt kia, hắn sẽ không thể kiên định được.
"Thằng nhãi.... mày đánh tao hơi bị mạnh tay đấy." Gã ngồi dậy, quệt đi vệt máu thẫm trên khóe miệng.
"Bớt bớt cái miệng thối của mày đi. Cấp bậc của tao và mày không cùng một bậc, mày không đủ tư cách ăn nói với bổn gia như vậy."
Hắn nhặt con dao nhọn từ bả vai gã, đem cất vào túi. Nơi này không một bóng người, ánh đèn vàng lấp lánh rọi sáng gương mặt cả hai. Đều bê bết máu, hắn cũng trọng thương không ít, nhưng hắn phải giải quyết chuyện này thật nhanh mới được.
"Nói đi.... người đứng đằng sau mày..... Tao nghĩ thân thế người đó không hề đơn giản. Hắn cho mày bao nhiêu, để mày có thể nuốt cả bom vào người như vậy?"
Linh Quân đứng dậy, chép miệng nhìn gã. Quả bom còn lại không ở trên người gã, mà ở bên trong lục phủ ngũ tạng của gã. Công suất của quả bom này không lớn cũng không nhỏ, vì có nội tạng làm bia đỡ đạn, nhưng chắc chắn cũng sẽ phá hủy một phần phòng họp báo.
"Đúng, người đó thân thế không tầm thường. Nhưng mày nghĩ tao ngu đến mức tiết lộ danh tính người đó sao?"
Gã cười hoang dại, lôi từ trong người ra nút điều khiển. Linh Quân bất ngờ muốn chụp lấy, nhưng gã nhanh chóng ấn nút, mọi thứ diễn ra quá nhanh, hắn không còn nhớ sau đó ra sao.
Một tiếng nổ lớn từ sảnh vang vọng huyên náo tất cả người dân có mặt. Đông đảo lực lượng an ninh và y tế đều đã chờ sẵn, họ không dám vào vì Linh Quân đã hạ lệnh, không để bất cứ ai tiến vào khu vực có bom. Tiếng nổ lớn inh tai, như xé toạc màng nhĩ, choáng váng đến muốn ngất đi.
"Linh Quân..... Không được! Em ấy còn ở trong đó!"
Thiệu Huy gào lên đau đớn, chân nhấc lên chạy đến nơi có tiếng nổ. Cánh tay hắn bị Mã Tư giữ chặt lại, hắn liền bực dọc đấm cho gã một phát, lại quay sang chạy vào trong.
"Thiệu thiếu! Trong đó nguy hiểm lắm, chưa biết chừng bom lại có thể nổ....." Du Quán ngăn hắn lại, đứng chắn trước mặt hắn. Khói xám tỏa ra mịt mù, từng mảnh bom sắc nhọn vang tứ tung, kèm theo một mùi thuốc hòa lẫn tanh tưởi nồng nặc đến khó thở.
"Khốn khiếp! Các người là đàn em mà không có trách nhiệm bảo vệ đại ca của mình sao?!"
"Thiệu thiếu.... đại ca sẽ không sao đâu." Du Quán cố gắng trấn an hắn, nhưng cái gã nhận được lại là một cú đấm ngay thẳng mặt. Thiệu Huy như người mất kiểm soát, đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ, đuôi mắt cong lên dữ tợn. Mã Tư kéo Du Quán về phía mình, nghiêng đầu nói, "Cậu ấy đang không ổn, đừng nói gì thêm nữa."
Thiệu Huy mất thăng bằng gục xuống, đôi tay run rẩy chạm lên mặt đất nóng hổi. Những mảnh bom cứ thế tứ tung cắm vào da thịt hắn, không có cảm giác gì. Luân thế vô thường, nhẫn tâm hết lần này đến lần khác, sao lại không phải người khác, sao nhất thiết phải là người mà hắn yêu chứ?
Lần đầu tiên, hắn gục ngã như vậy. Cũng là lần đầu tiên hắn rơi lệ, là chạm đến mức thương tâm của hắn, là xoáy thật mạnh vào tim hắn. Lã chã, từng giọt, từng giọt đau đớn chạm đến nền đất. Bàn tay dày run lên từng hồi, dốc chút sức lực còn lại mà nện xuống nền đất, máu đỏ thẫm nhuốm đầy bàn tay lớn. Một phần hạnh phúc của hắn, bị xóa bỏ rồi.
"Chết tiệt..... đau thấy mẹ!"
Vẫn cứ là thanh âm cằn nhằn khó chịu ấy, lại một lần nữa vô tình kéo Thiệu Huy bước khỏi vực thẳm, vực dậy ánh sáng trong hắn.
Linh Quân khó khăn bước đi, một tay ôm một bụng đầy máu, gương mặt trầy xước do mảnh đạn đâm vào. Hắn rít mạnh một hơi, cũng may là lúc nãy hắn nhanh trí trốn vào sau một kệ lớn nên lực sát thương cũng không nguy hiểm. Nhưng không vì thế mà nói rằng hắn ổn, trên người đâu đâu cũng toàn vết thương, máu nhuốm thẫm áo quần, bết lên vầng trán kiêu ngạo. Đôi mắt hắn mờ ảo tìm lối ra, loạng choạng như kẻ say rượu, đôi môi chà xát nghiến lại cơn đau.
"Đại ca! Đại ca còn sống kìa!"
Mã Tư, Du Quán mừng đến phát khóc, nhanh chóng chạy đến đỡ hắn. Bọn họ biết chắc rằng hắn sẽ không sao, một tên từng là lính đánh thuê như hắn, từng tiếp xúc với đủ loại vũ khí bom mìn, sao có thể chết một cách dễ dàng như vậy.
"Muốn tao chết lắm hả mấy thằng quỷ!"
Linh Quân nghiêng đầu cười, hắn chợt nhận ra Thiệu Huy gục xuống đất, cả người đều không chút động đậy. Hắn tiến lại gần, mặc cho đau đớn xé thịt, nhưng hắn muốn biết tình trạng Thiệu Huy hiện tại.
"Nè.... Sao lại quỳ xuống như vậy chứ? Bộ vest này đắt lắm đó...."
"....."
"Thiệu Huy.... anh làm sao vậy?"
"....."
"Này! Rốt cuộc là làm sao vậy chứ? Bị thương rồi sao?!"
Hắn vốn không phải kiên nhẫn như đức Phật, Thiệu Huy như thế lại càng làm hắn lo lắng hơn.
Linh Quân tóm lấy cổ áo Thiệu Huy lay mạnh. Gương mặt thất thần của Thiệu Huy hiện lên, đôi mắt ngấn lệ như pha lê lấp lánh khiến hắn bất động. Thiệu Huy..... Là đang khóc sao?
"Tôi là kẻ vô dụng..... tôi không bảo vệ được em...." Bờ môi khẽ run, bật lên từng tiếng nấc trầm, Thiệu Huy như kẻ mất hồn, đôi mắc đục ngầu nhìn người trước mặt.
Hắn ôm Thiệu Huy vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc ướt đẫm của Thiệu Huy. Thiệu Huy trong lòng hắn không ngừng nói xin lỗi, vòng tay ôm chặt hắn hơn.
"Được rồi, tôi đã không sao rồi mà. Nhưng mà....."
"Mẹ nó anh buông tôi ra đi! Đau chết đi được!" Thiệu Huy liền ngoan ngoãn buông hắn ra, mới phát hiện trên người hắn chi chít vết thương.
"Tạm thời về lại trụ sở KJ đã, tôi có việc phải bàn với ngài Ha."
Linh Quân nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Thiệu Huy, lòng bất giác cảm thấy vui. Không biết nữa, chỉ là hắn biết hắn đối với Thiệu Huy quan trọng đến mức nào.
"Nhưng vết thương của em....."
"Về KJ sẽ xử lý sau. Anh cũng phải đi cùng, tôi muốn đảm bảo an toàn của anh."
"A! Chị Yến nhẹ nhẹ lại chút!"
Hắn kêu la ầm trời, may cho Yến Mạn là phụ nữ, lại còn là người duy nhất có tay nghề bác sĩ ở KJ, không thì hắn đã đập chị ta một trận rồi. Yến Mạn dùng khăn bông thấm cồn lau đi vết thương, nhưng động tác tay mạnh đến mức hắn cứ tưởng chị ta định gϊếŧ hắn rồi chứ.
"Chị nẹp cái miệng mày lại bây giờ! Ngồi im đi!" Yến Mạn đập mạnh vào đầu hắn, tưởng cô không lo à? Xử lý vết thương có khi nào là không đau không, chưa kể vết thương trên người hắn đều là những chỗ nguy hiểm, hơn nữa vết thương ngay bụng có dính mảnh bom vụn, nếu không làm tỉ