Đau đầu.
.
Có con với cô ấy khi nào?
Hai người ly hôn cũng đã gần một năm, coi như là việc trước ly hôn, cũng không có điều kiện kỹ thuật như vậy.
Hứa Ấu Diên không hỏi Tiểu An, sợ nếu hỏi Tiểu An sẽ cảm thấy mình quá quan tâm.
Vốn dĩ sau khi ly hôn đã không còn liên quan gì đến nhau, mọi ân oán trong hôn nhân đều đã được xóa bỏ vào thời điểm phân chia tài sản khi ly hôn, Hứa Ấu Diên hoàn toàn không muốn dây dưa gì với cô ấy.
Vậy mà nhất định phải có một đứa bé chui ra vào lúc này.
Hứa Ấu Diên cảm thấy Tiểu An đang lừa mình.
Hứa Ấu Diên vẫn không trả lời, Thời Duyệt gọi đến, nói em đã tớ bãi đỗ xe, hỏi Hứa Ấu Diên đang ở đâu.
Nghe giọng điệu của Thời Duyệt có thể nhận ra em đang rất vui vẻ, Hứa Ấu Diên vốn cũng rất vui, lại bị "đứa con" đột nhiên xuất hiện kéo tâm trạng xuống.
Luyện tập mỉm cười trước kính thang máy, định xốc lại tinh thần, không để Thời Duyệt lo lắng.
Từ sảnh đến bãi đỗ xe cần đi qua một thang cuốn nghiêng rất dài, không thể mang giá nổi theo, phải để lại ở khu dành riêng cho giá nổi bên cạnh thang cuốn.
Vừa bước lên thang cuốn, mới bắt đầu đi xuống, Hứa Ấu Diên đã nhìn thấy Thời Duyệt đứng ở dưới, đút hai tay vào túi áo khoác, ngẩng đầu tìm kiếm, rồi nhanh chóng phát hiện ra Hứa Ấu Diên trong đám đông, lập tức vẫy tay với chị, cười cực ngọt.
Mấy người đi qua Thời Duyệt không khỏi quay đầu nhìn em, đổi thành Hứa Ấu Diên, có lẽ cũng sẽ không kìm nổi phải liếc mắt. Vừa cao ráo vừa xinh đẹp, Thời Duyệt chỉ cần đứng nơi đó đã không giống người bình thường, mang theo khí chất đặc biệt, rất nổi bật.
Hứa Ấu Diên cầm hành lý trong tay, không thể đi xuống quá nhanh, chào lại từ xa thì hơi kỳ. Đoán rằng vẫn còn khoảng một phút cho đến khi thang cuốn xuống dưới cùng, Hứa Ấu Diên lấy điện thoại định nhắn Wechat cho em.
Còn chưa kịp gửi Wechat, đã thấy tin nhắn mới của Tiểu An:
"Chín giờ tối mai, gặp nhau ở nhà hàng chúng ta thường đến trước kia. Giống trước đây, tôi chờ cậu."
Hứa Ấu Diên nhìn lướt qua, đóng khung chat của cô ấy, mở của Thời Duyệt.
Wechat của Thời Duyệt đến nhanh hơn cô, một con gấu trúc nhỏ nhảy lên khỏi màn hình điện thoại, giơ cao hai tay với vẻ mặt nghiêm túc. Đây là tư thế muốn "đe dọa" kẻ địch, nhưng vì gấu trúc nhỏ thật sự quá đáng yêu, động tác giơ hai tay không khác gì muốn ôm.
Điều khiến Hứa Ấu Diên ngạc nhiên, chính là một dòng chữ bắn ra bên cạnh gấu trúc nhỏ: "Chị Điểu ôm em!"
Hứa Ấu Diên trả lời Thời Duyệt bằng ba dấu chấm hỏi.
Thời Duyệt gửi tin nhắn thoại: "Em liên hệ với tác giả của gói emoji này, mời cô ấy đặc biệt thiết kế một bộ emoji theo yêu cầu của em."
Thời Duyệt nói rồi lại gửi một emoji khác đến, gấu trúc nhỏ ôm một đĩa bánh pancake to đùng trốn ở góc sô pha ăn vụng, trên đầu còn cài một chiếc bờm tai thỏ, chính là Hứa Ấu Diên lúc nghỉ Tết.
Một hàng chữ bay ra bên cạnh gấu trúc nhỏ: "Chỉ cần mình ăn thật nhanh, mọi người sẽ không phát hiện."
Hứa Ấu Diên vừa cười vừa trợn trắng mắt, khiến người qua đường bên cạnh sợ đến nỗi vội đi hai bước tránh xa cô.
"Để khịa chị, không tiếc bỏ ra nhiều tiền." Hứa Ấu Diên xuống khỏi thang cuốn, đi đến bên cạnh Thời Duyệt.
"Không mất tiền." Thời Duyệt nói, "Trước đây đã khen thưởng mấy lần, tác giả kia biết là em mời liền rất nhiệt tình vẽ miễn phí cho em một bộ."
"Khen thưởng...không phải là khen thưởng giống như phát lì xì trong nhóm dịp Tết chứ?" Hứa Ấu Diên không thể nói thẳng Thời Duyệt tiêu tiền như nước, dù sao cũng là tiền người ta tự kiếm được, muốn tiêu thế nào là quyền của người ta. Chỉ là thấy em tiêu tiền mạnh tay như vậy, Hứa Ấu Diên vẫn không khỏi xót hộ em.
"Gì đấy, cảm thấy em tiêu tiền bừa bãi?" Thời Duyệt tiện tay lấy va-li của chị, thở dài một tiếng: "Ầy, trong nhà không có người trông coi, một khi tiêu tiền liền không dễ dàng kiềm chế được. Hứa Ấu Diên, chị quan tâm em à."
Hứa Ấu Diên tiếp lời: "Lần đầu tiên thấy người như em, sống tự do tự tại, vậy mà vẫn muốn đợi có người quan tâm."
"Tự do và cô đơn là một cặp song sinh."
"...lại còn ngâm thơ."
"Có đói không? Lên xe em cho chị ăn." Thời Duyệt dẫn chị đến xe, mở cốp sau nhét hành lý vào. Hứa Ấu Diên muốn giúp, vừa nâng tay lên Thời Duyệt đã sắp xếp xong.
Hứa Ấu Diên phát hiện Thời Duyệt khỏe hơn mình rất nhiều, va-li nặng như vậy gần như chỉ dùng một tay để cầm lên, sắp xếp cũng có cảm giác rất nhẹ nhàng.
"Sao thế, bị choáng trước sức mạnh của em?"
"Còn không quay đầu lại, nói linh tinh cái gì đấy."
"Em dùng gáy nhìn đấy."
"Em đổi xe?"
"Ừa, hệ thống tự lái của xe cũ hơi trục trặc, mang đi sửa thì không đáng, chẳng bằng đổi xe mới, còn rộng rãi hơn một chút." Thời Duyệt mở cửa xe, "Trực tiếp chuẩn bị giường cho chị, về sau nếu chị mệt hay buồn ngủ thì có thể nằm xuống. Thử xem, mềm cứng vừa phải, rất thoải mái."
Ghế lái và ghế phụ lái có thể được hạ xuống thành một giường đơn, cũng có thể ghép lại thành giường đôi. Không gian trong xe rất rộng rãi, chiều rộng khoảng hơn hai mét, còn có quầy bar và bàn ăn gấp. Sau khi lên xe chỉ cần đặt địa điểm cần tới, ăn uống ngủ nghỉ là đến nơi.
Xe của Hứa Ấu Diên trước kia cũng là hãng này, nhưng là mẫu cũ, xe Thời Duyệt mua là mẫu mới ra năm nay, tất cả phần cứng, phần mềm đều được nâng cấp.
"Ăn ít đồ nhẹ lót dạ trước." Sau khi khởi động xe, Thời Duyệt lấy hai con cua lông đã nấu chín, đặt lên bàn ăn bắt đầu bóc, một bộ dụng cụ bóc vỏ cua hoàn chỉnh đều đã sẵn sàng, "Em đặt nhà hàng rồi, khoảng một tiếng hai mươi phút nữa sẽ đến."
"Cua lông là ăn nhẹ?"
"Ừa, ăn hai miếng là hết. Nào, há miệng."
Múc gạch cua bằng thìa đút cho Hứa Ấu Diên, Hứa Ấu Diên lấy thìa: "Chị tự ăn."
"Có ai nhìn đâu, còn chảnh làm gì. Nào."
Chủ động đút cho người ta còn làm nũng, Thời Duyệt làm nũng thật sự khiến người ta không chống đỡ nổi. Nhưng không thể để Thời Duyệt quen thói xấu ỷ mình đáng yêu liền nghiền ép tất cả mọi thứ!
Hứa Ấu Diên kiên quyết tự ăn, Thời Duyệt: "Giả vờ đứng đắn."
Đến nhà hàng, Thời Duyệt đặt phòng riêng, sau khi ngồi xuống cũng không ăn, liên tục gắp cho Hứa Ấu Diên.
Hứa Ấu Diên: "Từ từ...chị có mấy cái miệng. Hơn nữa chị tự ăn được."
"Đây là chuyện có mấy cái miệng sao? Cũng không phải chuyện chị có thể tự ăn hay không thể tự ăn được chứ."
"Vậy là chuyện gì?"
"Chuyện em hài lòng."
Thời Duyệt hài lòng đút cho Hứa Ấu Diên, hài lòng nhìn chị ăn thật vui vẻ, ngay cả ngón tay cũng không cần động là tốt nhất.
Thời Duyệt vừa nhét thức ăn vừa tha hồ tưởng tượng về Hứa Ấu Diên, nếu có thể thu nhỏ Hứa Ấu Diên lại mang theo bên mình thì tốt rồi, lúc không có việc gì làm có thể mang ra đùa một cái chọc một cái, nâng cao tinh thần.
Hứa Ấu Diên bỗng dừng lại, nhìn em: "Cách chơi cốt lõi là gì?"
Thời Duyệt: "?"
"Khoan đã, ý tưởng của em không tệ, rất thú vị. Chị có thể làm trò chơi này không?"
"...mời chị."
"Được, để chị ghi nhớ cảm hứng này trước, hoàn thiện một chút, sau đó em tìm chị bất cứ lúc nào cũng được." Hứa Ấu Diên nói rồi lấy điện thoại ra ghi chép.
Ghi lại xong, Hứa Ấu Diên phát hiện Thời Duyệt đang chống cằm nhìn mình, nhận ra bản thân mình vừa bỗng dưng ghi chép trong bữa ăn, có vẻ không hay lắm.
"Khụ, xin lỗi em, chỉ là chị cảm thấy ý tưởng của em rất hay, nếu dựng thành trò chơi tình yêu dành cho các cặp đôi hẳn là sẽ rất đặc biệt..."
"Không sao, gì mà phải xin lỗi em." Thời Duyệt vẫn dịu dàng nhìn chị như cũ, "Em cũng không phải tiểu công chúa muốn được chú ý trăm phần trăm từng giây từng phút, hơn nữa em cũng rất thích nhìn chị chăm chỉ làm việc."
Hứa Ấu Diên có khả năng làm việc bất ngờ, Thời Duyệt cũng có khả năng nói lời yêu thương bất ngờ.
Quả thật nhiều khi lời nói của Thời Duyệt hơi ngấy cũng càng hơi ghê, nhưng chỉ cần ở bên em, tâm trạng của Hứa Ấu Diên tự nhiên cũng tốt hơn.
Giữa cô và Thời Duyệt có phản ứng hóa học đặc biệt.
Ăn uống xong xuôi, Hứa Ấu Diên muốn đi đón A Song, về nhà nghỉ Tết một tuần, A Song được gửi nuôi ở ngoài, chắc chắn rất nhớ chủ.
Thời Duyệt cùng đi đến ngoại ô phía Tây, hai người vừa tới trước cửa hàng thú cưng đã nghe thấy tiếng sủa phấn khích của A Song ở trong.
"Cục cưng!"
Nhân viên cửa hàng thả A Song, A Song bám ống quần Hứa Ấu Diên điên cuồng vẫy đuôi, thè lưỡi liếm ra ảnh ảo, khiến Hứa Ấu Diên không ngừng lùi về sau, đẩy cái cằm nọng ra.
"Cục cưng ngoan, bình tĩnh lại chút nào." Hứa Ấu Diên liên tục xoa đầu A Song để an ủi, rốt cuộc xoa dịu tâm trạng phấn khích của nó.
Thời Duyệt đứng một bên nhìn mà thấy ngứa trong lòng: "Hứa Ấu Diên, em cũng muốn."
"Em muốn cái quái gì!" Hứa Ấu Diên cầm khăn giấy lau mặt, lau sạch nước bọt của A Song, "Chị khuyên em bình tĩnh lại đi."
Đưa A Song cùng đến Cư Hợp Uyển, A Song đi tuốt ở đằng trước, bước nhỏ nghiêng nghiêng ngả ngả, đi một bước quay đầu nhìn ba lần, có thể thấy được ở bên chủ làm nó rất vui vẻ.
Khi đi đến cửa chung cư, hai người nhìn thấy trên bảng thông báo có dán cảnh báo trộm cắp. Hứa Ấu Diên lại gần xem, cảnh báo nói rằng trong dịp Tết ở khu chung cư có hai nhà bị mất trộm, còn in ảnh camera bắt được hình kẻ trộm lúc vào tòa nhà.
Quản lý khu nhà nhắc nhở mọi người đóng cửa sổ cửa chính thật chặt, cần khóa trái.
"Ác vậy." Hứa Ấu Diên thấy hai nhà bị mất trộm đều cùng tầng với mình.
"Chung cư này thật sự không an toàn, xung quanh không có hàng rào điện, mặt tường thấp phía Đông rất dễ trèo vào." Thời Duyệt nói.
"Có camera giám sát."
"Bây giờ còn trộm nào sợ camera giám sát nữa. Cái chính là quản lý khu nhà cũng không quản lý được, kiểm soát ra vào tòa nhà của chị đều hỏng, ai cũng có thể ra vào."
"Có lẽ xảy ra vào cuối năm, trộm cũng chạy deadline, nghỉ Tết xong có thể cũng hết rồi."
Hứa Ấu Diên còn chưa nói xong, Thời Duyệt liền chỉ vào thời gian trên bức ảnh từ camera giám sát, chính là hôm kia, mùng ba Tết.
Lúc này Hứa Ấu Diên hoàn toàn không nói nên lời.
"Hay đến ở nhà em được không." Thời Duyệt chân thành mời một lần nữa, "Em nói thật, không vì điều gì khác, chỉ vì an toàn của chị, chị không thể ở đây nữa."
Đang nói lời này, hai thanh niên có vẻ cực kì xã hội đi qua hai cô, trời rét lạnh nhưng chỉ mặc áo hoodie mỏng, hai tay đút trong túi áo, lúc bước qua còn huýt sáo, nhìn chằm chằm hai cô, nghênh ngang vào chung cư, hoàn toàn không bị ai ngăn cản.
Thời Duyệt chỉ vào bọn họ: "Chị xem đi, thật đáng sợ."
Hứa Ấu Diên: "Cho chị thời gian suy nghĩ, được không."
Thời Duyệt vốn còn muốn hỏi, chị định suy nghĩ gì nữa? Lời chưa kịp thốt ra bị đè xuống, không nói.
Nếu Hứa Ấu Diên là kiểu người vừa quăng cần đã cắn câu, chủ động yêu cầu đến ở nhà Thời Duyệt, có lẽ Thời Duyệt sẽ không thích chị như vậy.
Vì sao lại thích Hứa Ấu Diên, còn không phải vì chị mạnh mẽ lại quật cường, mặt mỏng lại ngạo kiều sao.
Dù gặp khó khăn, cũng sẽ cố hết sức để giữ vững phẩm giá của mình.
Đây mới là Hứa Ấu Diên cô thích.
Chúc nhau ngủ ngon, Thời Duyệt không vào, đưa mắt nhìn Hứa Ấu Diên đi vào chung cư mới chầm chậm quay đầu, đi về xe.
Hứa Ấu Diên đi vài bước, đến góc rẽ tối tăm Thời Duyệt không nhìn thấy, kéo A Song dừng lại, nhìn về.
Bóng lưng Thời Duyệt rời đi có chút thất vọng cũng có chút cô đơn.
Hứa Ấu Diên biết mình và Thời Duyệt đã ở rất gần, nhưng cô vẫn còn chuyện phải làm.
Cô cần gỡ bỏ tất cả những u nhọt trong quá khứ, đến khi cả người sạch sẽ mới có thể không thẹn trong lòng đến với Thời Duyệt.
Mà Tiểu An, cũng là một phần trong quá khứ của cô.
Hứa Ấu Diên lấy điện thoại, trả lời Tiểu An bằng một từ --- "Được".
Chín giờ tối hôm sau, khi Hứa Ấu Diên đến nhà hàng, Tiểu An đã ở đó.
Không giống bức ảnh đăng trên vòng bạn bè lần trước, Tiểu An đã nhuộm lại tóc đen, còn cắt ngắn không ít, chải ngược về sau khá cầu kì.
Đúng là đã béo hơn một chút, trước kia Tiểu An có đôi mắt to tròn, hiện giờ khuôn mặt hơi mập ra, đôi mắt cũng bị nhỏ đi.
Nhìn thấy Hứa Ấu Diên vào cửa, Tiểu An lập tức chào, có vẻ hoạt bát tươi tỉnh, trong tay còn cầm một chiếc xắc tay đắt tiền, đồng hồ đeo tay