Yên tâm ôm chị, hạnh phúc.
.
"Chị yêu em, yêu em rất nhiều."
Bằng sự chân thành, Hứa Ấu Diên nói ra lời đã chôn giấu trong lòng nhiều năm.
Trước mặt người yêu sắp ra đi, cô không muốn che giấu một khắc nào, chỉ muốn để Thời Duyệt được nghe âm thanh từ nơi sâu kín nhất.
Mặt mỏng lại không giỏi biểu đạt, nhưng khoảnh khắc khi biểu đạt lại cảm động vô cùng.
Mười ngón đan xen cùng nhau, Thời Duyệt chỉ ước gì có thể khắc những chữ này lên tim mình.
"Có câu nói này của chị, dù thất bại dù mất mạng, em cũng không sợ gì nữa."
Trong mắt Thời Duyệt lóe lên ánh sáng của sự quyết tâm và kiên cường, hoàn toàn khác với dáng vẻ suy sụp những ngày trước, dường như lời tỏ tình của Hứa Ấu Diên có ích hơn bất cứ loại thuốc nào, giúp Thời Duyệt lấy lại tinh thần chỉ trong nháy mắt.
Mà những ngày tiếp theo, Thời Duyệt thật sự hồi phục rất nhiều.
Thậm chí một tuần sau đó cô đã có thể tự ăn uống, thêm một tuần nữa, có thể xuống giường đi lại.
Hứa Ấu Diên vui mừng, đồng thời cũng khó hiểu.
Lại thêm một tuần nữa, bác sĩ nói Thời Duyệt có thể xuất viện về nhà, sau khi về nhà tiếp tục quan sát, đến khám định kỳ là được.
"Đợi đã bác sĩ." Hứa Ấu Diên cảm thấy kịch bản này không đúng, giữ bác sĩ lại hỏi, "Không phải ông nói tế bào ung thư đã di căn sao? Sao cứ thế khỏe lại còn được ra viện?"
Bác sĩ càng khó hiểu: "Bệnh tình của vợ cô chuyển biến tốt đẹp, cô không vui sao?"
"Đương nhiên là tôi vui rồi, nhưng vui kiểu này luôn cảm thấy rất bất an, cảm thấy không hiểu ra sao, không khoa học cho lắm."
"Nghĩa là cuộc phẫu thuật cuối cùng rất thành công, thuốc cũng phát huy tác dụng, không khoa học thế nào? Như thế nào mới là khoa học, hả?"
Hứa Ấu Diên bị hỏi lại liên tục, im bặt không trả lời được.
Nói vậy hai cô đã cực kì may mắn, hẳn phải nên vui mừng mới đúng. Nhưng Hứa Ấu Diên vẫn cảm thấy mình đã bỏ sót điều quan trọng ở một phần nào đó.
"Thời Duyệt em thành thật nói đi, rốt cuộc là sao."
Chuẩn bị bước vào ngày cuối cùng trong trò chơi, hai cô vẫn khỏe mạnh, chỉ số nhịp tim của Hứa Ấu Diên là 87 điểm Thời Duyệt là 86 điểm, duy trì rất ổn định.
Chiến thắng ở ngay trước mắt, Hứa Ấu Diên cũng nghĩ đến vài chuyện: "Cảm thấy lần này thuận lợi qua ải, ngoài việc bản thân chúng ta tu luyện theo hệ Phật, còn có gì đó hỗ trợ. Rốt cuộc là sao, em không định nói rõ với chị à?"
Thời Duyệt rất thành thật hỏi: "Cái gì hỗ trợ cơ?"
Hứa Ấu Diên cau mày, nói: "Còn nhớ trước khi chúng ta vào trò chơi, ngoài kiểm tra chỉ số thông minh, còn phải điền một bảng câu hỏi không?"
Thời Duyệt gật đầu: "Hình như là có việc đấy."
"Trong bảng câu hỏi ngoài một vài nội dung cơ bản, còn có một câu hỏi cuối cùng rất nổi bật. Hỏi, bạn muốn cùng đồng đội làm gì trong bối cảnh nhất? Rốt cuộc em đã điền gì ở câu hỏi này?"
"Điền một từ." Thời Duyệt nói, "Em nhớ lúc đấy chị nói chị đã điền một từ."
"Đúng, chị điền một từ, đồ ăn. Chị muốn làm đồ ăn với đồng đội trong bối cảnh này." Hứa Ấu Diên không muốn giấu giếm điều gì, nói thẳng.
"Ồ, đúng là phong cách chị Điểu của chúng ta." Thời Duyệt giơ ngón cái với chị.
"Vậy em đã điền cái gì? Từ gì?" Hứa Ấu Diên hỏi tiếp.
"Chị nghĩ em sẽ điền từ gì?"
"Ban đầu chị nghĩ với cái mặt dày của em, nhất định là điền từ kia."
"Từ nào?" Thời Duyệt làm như bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Ỏ, chị cho rằng em sẽ điền từ 'yêu' hả?"
"Ngoài từ này em còn có thể điền từ nào?"
"Chậc chậc chậc." Thời Duyệt lắc đầu, ra vẻ cực kì tiếc nuối, "Hóa ra trong lòng chị em chính là người như vậy."
Hứa Ấu Diên cực kì chắc chắn cũng cực kì lớn tiếng nói: "Đúng vậy! Đấy không phải việc em sẽ làm à! Hơn nữa chị hoàn toàn không tin bảng câu hỏi này chỉ đơn giản là tặng thêm một lượt chơi, nó còn có thể tạo ra buff khác, đúng không?"
"Ghê vậy? Ví dụ như?"
"Ví dụ như, chị điền là muốn làm đồ ăn cùng đồng đội, vậy nếu chị làm đồ ăn cùng em trong bối cảnh, thực hiện nguyện vọng này của chị, có khả năng sẽ nhận được một phần thưởng nhỏ, ví dụ như ít buff may mắn, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao toàn bộ hành trình lần này của chúng ta có thể suôn sẻ như vậy. Vì chúng ta đã làm đồ ăn cùng nhau vô số lần, đúng không?"
Nghe đến đây, Thời Duyệt hiểu rằng mình không thể trốn được, Hứa Ấu Diên đã đoán ra, cô cũng không giả ngốc, cúi đầu cười.
Nhìn em cười, Hứa Ấu Diên liền biết mình đã đoán đúng:
"Ban đầu chị nghĩ em điền từ kia, vì chúng ta đã làm không ít lần, nhờ đó tích tụ may mắn giúp chúng ta có thể vượt qua một số cửa ải khó khăn. Nhưng từ khi em đổ bệnh, chúng ta hoàn toàn không làm lần nào, không thể nào là việc này. Vì thế, em không điền làm yêu, mà điền hy vọng chị sẽ tỏ tình!"
......
Mấy tháng trước ở cuộc họp bàn về phiên bản mới của Phòng Bí Mật, Thời Duyệt đưa ra ý tưởng này:
"Tôi cảm thấy chủ đề tình yêu nên đào sâu hơn vào sự tương tác giữa hai người có thể trở thành người yêu. Ngoài những thử thách để kiểm tra xem đối phương có phải người hợp với mình không, có phải cũng nên để dành chút không gian cho việc bày tỏ?"
Lão Đới đứng đầu nhóm nội dung chủ đề tình yêu nói: "Boss, nếu các cặp đôi muốn bày tỏ cũng không cần không gian, mở miệng là được, mỗi ngày bày tỏ mười nghìn lần."
"Tôi nói." Thời Duyệt kiên định với lập trường của mình, "Phòng Bí Mật của chúng ta đang ở giai đoạn quan trọng nhất, là để người chơi có càng nhiều cơ hội tìm được tình yêu đích thực, chứng minh mình là người hợp nhất với người kia. Tất nhiên, sau khi trở thành người yêu sẽ tha hồ bày tỏ, nhưng trong giai đoạn mập mờ thì sao? Mọi người có từng nghĩ đến giai đoạn mập mờ không? Hiện giờ trong nước đã không còn bảo thủ, không phải cứ hôn môi nắm tay nhau là sẽ sống cùng nhau đến hết đời. Cái giá của hôn nhân rất lớn, người bình thường đều không muốn dễ dàng bước vào hôn nhân, khảo sát trước hôn nhân là việc vô cùng quan trọng. Đây cũng là lí do vì sao dù đã có quan hệ thể xác rất sâu, nhưng phải tiếp tục hẹn hò cho đến khi chắc chắn rằng bản thân thật sự hiểu người này, người này cũng hợp để ở bên, mới có thể bắt đầu bàn đến chuyện kết hôn."
Thời Duyệt nói một cách chắc chắn: "Chúng ta cần nghĩ xem nên làm thế nào để rút ngắn giai đoạn mập mờ, tăng xác suất có thể tốt nghiệp của các cặp đôi."
Lão Hà ngồi một bên xen vào nói đùa: "Chúng ta còn phải tăng hiệu suất cho họ ư? Mãi không tốt nghiệp ở lại trong trò chơi còn tăng thời gian online cho chúng ta mà?"
Lão Hà cười hề hề bị Thời Duyệt trừng mắt, không dám nói tiếp.
"Kéo dài, chỉ hẹn hò không có thành tựu gì, không đóng góp gì cho tỷ lệ kết hôn, chúng ta vẫn chỉ là ứng dụng hook-up hạng ba. Mùa giải này còn lớn như vậy. Anh có tin không, mời anh uống trà mấy phút, anh đã bị loại bỏ rồi?"
Lão Hà: "Tin..."
"Vậy nên phải thúc đẩy một phần, cho người chơi một cơ hội nhỏ, nhất là những người chơi mặt mỏng, phải hỗ trợ một chút giúp họ tỏ tình! Có một số việc sẽ không thành nếu cứ giấu trong lòng, phải nói ra. Hỗ trợ cũng phải kín đáo chút, không thể ấn đầu bắt người ta tỏ tình, vậy thì mất hết ý nghĩa rồi."
Lão Đới: "Ý của boss chính là cho người chơi một bất ngờ nhỏ?"
Thời Duyệt nghiêm túc nói: "Chuyện này giao hết cho anh, anh cứ theo vậy mà làm."
Sau đó Lão Đới nghĩ ra bảng câu hỏi, rất đúng ý Thời Duyệt.
Thời Duyệt đã có tất cả, chỉ chưa có một câu tỏ tình của Hứa Ấu Diên.
Vì thế khi điền bảng câu hỏi trước lúc vào trò chơi, Thời Duyệt mạnh dạn điền "Làm gì cũng được, chỉ cần chị ấy có thể nói một câu 'Chị yêu em'."
Viết xong đọc lại, vừa dứt khoát vừa có vần.
Thấy Thời Duyệt thừa nhận, Hứa Ấu Diên nhận ra mình lại bị gài bẫy.
Lời tỏ tình vừa chân thành vừa buồn nôn như vậy, kết quả lại là cái bẫy Thời Duyệt đào!
Nỗi xúc động muốn đánh mông Thời Duyệt đã lâu vọt lên đầu, cô tóm lấy Thời Duyệt chuẩn bị dạy một bài học, Thời Duyệt lập tức khuyên:
"Chị đã bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn đánh người ta! Không sợ tát một cái làm mình gãy xương hở?"
"Gãy xương chị cũng chịu, dù sao cũng sắp qua ải rồi, không tranh thủ bây giờ đánh cho hả giận còn đợi đến khi nào! Chị..."
Hứa Ấu Diên còn chưa nói xong, Thời Duyệt đã ôm đầu chạy đi không thấy tăm hơi, tay chân nhanh nhẹn rõ ràng đã mưu tính từ trước.
Thời Duyệt không trốn thì thôi, vừa trốn liền làm Hứa Ấu Diên thật sự nổi giận, thề nhất định phải bắt được em!
Đuổi từ phòng ngủ đến phòng khách, phát hiện Thời Duyệt chạy ra ngoài, lúc bước ra khỏi cửa, Thời Duyệt còn quay lại, khuôn mặt có điểm phấn khích nở nụ cười với Hứa Ấu Diên.
Hứa Ấu Diên sửng sốt trong giây lát.
Vì cô nhìn thấy điềm chẳng lành trên khuôn mặt của Thời Duyệt.
"Đợi đã, Thời Duyệt."
Thời Duyệt không nghe chị, nhanh chóng xuống nhà.
"Thời Duyệt!" Hứa Ấu Diên ghé vào cầu thang gọi to, Thời Duyệt vẫn không dừng lại, biến mất trong hành lang như bị trúng tà.
Hứa Ấu Diên cuống quýt. Tuy rằng cô không biết nỗi hoảng loạn này đến từ đâu, nhưng cảm giác áp lực mạnh mẽ và sự biến đổi kỳ lạ ép vào ngực từ tất cả mọi hướng, giống như sắp có chuyện rất đáng sợ xảy ra.
Thời gian trong trò chơi sắp hết, nếu gặp chuyện không hay ở giây phút cuối cùng.
Thời điểm càng buông lỏng, càng dễ bị giáng một đòn trí mạng.
Cầu thang rung chuyển trước mắt, Hứa Ấu Diên không biết mình đã đi xuống như thế nào. Khi cô chạy xuống những bậc thang, Thời Duyệt đã đứng bên lề đường, chuẩn bị đi qua.
Có một siêu thị nằm chéo với tòa nhà cũ của các cô, là nơi các cô thường xuyên mua thức ăn.
Muốn đến siêu thị, nhất định phải đi qua con đường này.
Con đường này không có nhiều xe qua lại, vì thế xe đi qua sẽ đều phóng rất nhanh, thường là những chiếc xe kiểu cũ lái tay, cơ bản đều là xe lớn chạy đường dài.
Khi Thời Duyệt chuẩn bị sang đường, một chiếc xe tải ầm ầm chạy đến.
"Thời Duyệt! Quay lại! Xe!" Khuôn mặt lo lắng của Hứa Ấu Diên có vẻ vô cùng tức tối, giận đùng đùng chạy đến chỗ Thời Duyệt.
Đương nhiên Thời Duyệt không quay lại, cười đợi xe tải chạy qua, sau đó nhướn mày nhìn Hứa Ấu Diên, sang đường đi đến siêu thị.
Ngay khi Thời Duyệt thôi nhướn mày chuẩn bị quay lại nhìn tình hình giao thông, một chiếc xe tải lao ầm ầm như điên về phía cô.
Tim Hứa Ấu Diên gần như ngừng đập.
Không do dự một giây nào, gần như từ bản năng của cơ thể, Hứa Ấu Diên lao đến ôm chầm Thời Duyệt.
Hứa Ấu Diên che chở cho Thời Duyệt thật chặt, chờ đợi cơn đau khi xe tải đâm vào người.
Nhưng không xảy ra.
Chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của nhau.
"Ấu Diên, Ấu Diên?"
Thời Duyệt khẽ gọi chị.
Lúc này Hứa Ấu Diên mới mở mắt.
Nhận ra hai người cũng không phải ở trên đường, mà đang ở trong một căn phòng.
Một căn phòng rộng rãi sáng sủa có những ngôi sao có ao nước ấm có hoa anh đào, còn có hai con cún.
Hai con cún đứng trước mặt cô, thè lưỡi vẫy đuôi, thấy cô ngẩng đầu lên, lại gần liếm liếm mũi cô.
Hứa Ấu Diên nhất thời ngây ngốc.
Đây là đâu?
Đúng rồi, đây là phòng của Thời Duyệt trong Phòng Bí Mật.
"Chị vẫn ổn chứ?" Vẫn còn ở dưới Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt đỡ vai chị, cười hỏi.
Trái tim Hứa Ấu Diên vẫn bị bao phủ bởi sự lo lắng và căng thẳng cực độ khi nãy, nhìn Thời Duyệt bình yên vô sự trong lòng, vẫn hơi thẫn thờ.
"Em chạy cái gì..." Giọng nói khàn khàn, Hứa Ấu Diên vừa cất tiếng liền rơi nước mắt, bàn tay vuốt ve gò má của em không kìm được run rẩy, "Chị không đuổi kịp em."
Nhận ra cảm xúc của Hứa Ấu Diên không ổn, Thời Duyệt giải thích: "Không phải chúng ta đang đùa nhau à? Em xuống nhà tiện đường đi siêu thị mua thức ăn, không ngờ chị lại đuổi theo. Làm chị sợ rồi, chiếc xe kia cũng không đâm vào em. Em không ngốc, nhìn thấy xe còn đi ra được sao? Hứa Ấu Diên, chúng ta qua ải rồi, đã hết giờ."
Hứa Ấu Diên không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm Thời Duyệt. Mãi cho đến khi chắc chắn rằng đây chính là Thời Duyệt, chắc chắn rằng hai người đã thật sự chiến thắng, rốt cuộc không cần trở lại trò chơi thế giới chân thực, Hứa Ấu Diên mới từ từ bình tĩnh lại.
Nắm cổ áo của Thời Duyệt, tựa vào trong lòng em, từ từ an ủi cơ thể run rẩy.
Trong trò chơi, Thời Duyệt ngồi bên bờ ao ôm chị, mà ngoài hiện thực, Thời Duyệt cũng nằm trên ghế sô pha ôm Hứa Ấu Diên, từ từ tháo tinh thể truy cập của chị, không nói một lời, tiếp tục ở bên chị.
Tiếng còi tàu trên sông từ bên ngoài cửa sổ đưa Hứa Ấu Diên đang dần bình tĩnh trở về hiện thực, cô đứng dậy khỏi người Thời Duyệt, ngượng ngùng che đi những giọt nước mắt.
"Đè nặng em rồi."
"Không có, mới đè tí tẹo, em còn không cảm thấy sức nặng." Thời Duyệt dịch hông về phía trước, tiếp tục ôm eo Hứa Ấu Diên, tựa cằm vào bụng chị ngẩng đầu nhìn chị, giống như hai con cún trong trò chơi.
"Cho em ôm chị thêm một lát, được không? Chị đỡ hơn tẹo nào không?"
"Chị đỡ hơn nhiều rồi."