Chị là bạn gái của em, chuyện này em không thể hưởng thụ một mình.
.
"Hứa Ấu Diên, Hứa Ấu Diên? Nhường chút."
Hứa Ấu Diên hai mươi hai tuổi quay đầu lại, bắt gặp một khuôn mặt non nớt nhưng đầy vẻ lạnh lùng.
Không phải cô em gái quen biết từ nhỏ đây sao.
"Tiểu Duyệt, sao em lại ở đây?" Hứa Ấu Diên nở nụ cười người lớn nên có, dù ở trước một nhóc quỷ có gương mặt lạnh lùng, đôi mắt to tròn cụp xuống thành dao, cô cũng không chấp nhặt.
Không chấp trẻ con, là môn học bắt buộc đối với người trưởng thành.
Hứa Ấu Diên đưa tay sờ cái đầu nhỏ của Thời Duyệt, muốn tỏ ra thân thiết với em một chút: "Ở đây làm gì thế?"
Biểu cảm ghét bỏ của Thời Duyệt không hề thay đổi, ngay khi bàn tay của Hứa Ấu Diên sắp chạm vào mình, Thời Duyệt nghiêng đầu, đi qua Hứa Ấu Diên, chỉ để lại bàn tay lúng túng lửng lơ giữa khoảng không.
"Chị chắn đường em." Thời Duyệt mười một tuổi cũng không quay đầu lại, vòng qua Hứa Ấu Diên, để chị và quầy bánh rán ở lại sau lưng, sải bước đi khỏi.
Hứa Ấu Diên: "..."
Ông chủ quầy bánh rán: "...Tiểu Hứa, đứa bé này nhà cháu à?"
Hứa Ấu Diên mím môi lắc đầu: "Sao có thể là nhà cháu được. Em cháu mà có đức tính kia, cháu đã cho một hạt dẻ vào gáy từ lâu rồi."
Hứa Ấu Diên hai mươi hai tuổi đang thực tập ở phân bộ của SQUALL, phân bộ ở ngay quê nhà, vì thế cô chưa rời quê, vẫn ở cùng bố mẹ.
Hứa Ấu Diên vào thực tập ở công ty mình mơ ước, trong đầu đã có mô hình cơ sở cho Tái Tạo Vũ Trụ, đang đúng thời điểm hăng hái, cảm giác thèm ăn cũng rõ hơn, thật vất vả mới gầy một chút, ăn một bữa liền bị đánh về nguyên hình.
Cô cũng muốn kiềm chế, nhưng thức đêm luôn đói, đói sẽ không ngủ được, nhất định phải làm một bát mì thêm một quả trứng mới có thể giữ đầu óc tỉnh táo, duy trì ước mơ gây dựng sự nghiệp mãnh liệt của mình.
Đôi khi một bát mì vẫn chưa đủ, lại phải thêm một phần gà rán giòn nóng hổi.
Hứa Ấu Diên ăn khỏe lại không có thời gian để vận động, tất nhiên sẽ béo.
Mỗi ngày bố mẹ làm bữa sáng cô đều không thể không biết ngại mà ăn quá nhiều, nếu ăn quá nhiều, dù không ngẩng đầu lên cũng có thể cảm nhận được bố mẹ đang yên lặng nhìn mình chăm chú.
67,5 kilôgam, thật ra cũng không béo lắm đúng không?
Ừm...không béo lắm.
Nhưng Hứa Ấu Diên cũng không phải đồ đầu gỗ bị đơ, nhất là lần trước khẽ cong eo làm khuy quần bung ra trước mắt bố mẹ, khuy bắn xuống đất nảy lên suýt nữa bắn mù mắt bố, bố lượn lờ quanh cô suốt một tuần, cô càng xấu hổ nếu ăn nhiều.
Mỗi bữa sáng sẽ ăn một quả trứng ốp, cô biết một quả trứng ốp không thể giúp chống đỡ cho cả buổi sáng, vì thế khi ra khỏi nhà đều sẽ đến quầy bánh rán ngoài chung cư này mua một cái bánh.
Bụng no cũng sẽ không thấy có lỗi với bố mẹ, rất hay.
Quầy bánh rán là một chiếc xe ba bánh nhỏ, đỗ ở lối đi duy nhất dẫn ra ngoài chung cư, cư dân qua lại rất khó bỏ qua, buôn bán cũng khá khẩm.
Quầy bánh rán chiếm một nửa lối đi, Hứa Ấu Diên lại đứng bên nửa kia, muốn đi qua cô để ra ngoài căn bản sẽ phải luồn sát, hoặc nghiêng người áp vào tường đi qua.
Thời Duyệt mười một tuổi đã cao 163 centimét, tuy cao gầy, nhưng động tác nghiêng người áp vào tường để đi qua có cảm giác hơi ngớ ngẩn, em không muốn làm.
Chưa kể lưng còn đeo cặp sách dày nặng, rất dễ quệt vào tường dính bụi.
Vì thế Thời Duyệt chọn cách va chạm chính diện với Hứa Ấu Diên.
"Đây đây đây Tiểu Hứa." Ông chủ quầy đưa cho Hứa Ấu Diên một cái bánh rán siêu dày.
"Cháu cảm ơn!" Hứa Ấu Diên nhận chiếc bánh, nhận ra độ dày không đúng, cảm giác dày gấp đôi mọi khi, Hứa Ấu Diên phát hiện bên trong có thêm một quả trứng.
"Ông chủ, cháu không lấy trứng." Tháng này đã mua rất nhiều phần mềm, đắt muốn chết, cô còn muốn dành dụm ít tiền để có thể chuyển ra ngoài sống tự lập sớm, bữa sáng cũng phải đơn giản hơn.
Ông chủ lắc đầu: "Chú cho cháu, may mắn khoảng thời gian này có cháu quan tâm, hiện giờ bạn già của chú qua đời rồi, cũng không cần tiếp tục đi sớm về tối kiếm tiền. Chú định về quê, về chăm sóc mẹ già liệt giường của bà ấy. Cháu là vị khách cuối cùng của chú, đây cũng là quả trứng cuối cùng. Không có gì tốt, chỉ có quả trứng này để tặng cháu."
Nghe được lời ông chủ nói, Thời Duyệt vẫn chưa đi xa dừng bước, áp vào sau tường.
Em cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
"Cảm ơn chú." Hứa Ấu Diên im lặng một lát, nói, "Sao thế ạ, ngày mai chú sẽ về? Về sau mỗi buổi sáng cháu sẽ không được ăn bánh rán ngon thế này nữa?"
Ông chủ thở dài một tiếng, lắc đầu: "Hết cách rồi, trong nhà thật sự khó khăn, không có ai chăm sóc bà cụ."
"Vậy, cháu bỏ tiền mua công thức làm bánh rán của chú được không?"
"Hả? Mua công thức? Này có công thức gì."
"Đương nhiên là có rồi, cháu đã ăn rất nhiều bánh rán, bánh rán của cô chú làm cháu lưu luyến quên lối về nhất, chú đừng khiêm tốn, bánh rán chú làm thật sự rất ngon. Cháu đều ngậm miệng để dành vì bánh rán của chú rồi, về sau không được ăn chắc chắn sẽ nhớ, đi làm đều mất tập trung. Được không ạ, chú bán công thức bánh rán cho cháu, cháu không bày hàng, chỉ để thỏa mãn cơn thèm ăn của cháu ở nhà thôi."
"Không thành vấn đề, cháu không cần trả tiền, chú dạy miễn phí cho cháu."
"Không được không được, cháu phải tôn trọng quyền sở hữu trí tuệ của chú, phải trả tiền." Hứa Ấu Diên lấy điện thoại, nhìn khoản tiền nhỏ để dành cho cuộc sống tự lập, không thể không biết xấu hổ ra vẻ nhà giàu, nói mười nghìn tệ.
Ông chủ trợn tròn mắt, ban đầu không biết cô bé này đang nghĩ gì, sau nhìn nụ cười sâu xa của Hứa Ấu Diên, bỗng hiểu ra, mình đã gặp được người tốt.
"Tiểu Hứa à, chú không thể nhận tiền của cháu, cháu vẫn là một cô bé..."
"Cháu là một cô bé chỗ nào? Cháu cũng bắt đầu đi thực tập rồi, đã nhận lương mấy tháng, đến lúc trả tiền cho những thứ mình thích rồi. Có chuyện gì vậy chú, chú không muốn bán cho cháu sao?"
Ông chủ kéo co với Hứa Ấu Diên rất lâu cũng không thể nói được, Thời Duyệt đứng sau tường càng nghe càng thấy thú vị.
Thì ra Hứa Ấu Diên không phải một chị béo chỉ biết ăn, mà còn là một chị béo tốt bụng.
Thời Duyệt đã từng thấy nhiều người tốt bụng nhiệt tình trên tivi và trong sách, mỗi lần gặp, trong lòng đều sẽ nảy sinh cảm giác khinh thường những điều không thật, cũng luôn không thích những kẻ giả hay vờ làm người tốt.
Không ngờ Hứa Ấu Diên là người thế này.
Mà Hứa Ấu Diên như vậy, cũng không làm Thời Duyệt phản cảm.
*
*
Nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của Hứa Ấu Diên ba mươi lăm tuổi, Thời Duyệt nói: "Vậy bà lão chị hoàn toàn không nhớ chuyện này sao?"
Lúc này hai cô đã ăn mặc giống người bình thường, ngồi trong xe, đang trên đường đến nơi ăn tối cùng gia đình.
Là gia đình nhà họ Thời và họ Hứa cùng ăn tối.
Hứa Ấu Diên ngượng ngùng cười, Thời Duyệt "hầy" một tiếng: "Quên thật?"
"Có ấn tượng loáng thoáng, quá trình cụ thể đã sớm không nhớ rõ rồi, chuyện mười mấy năm trước, bà già cá nhớ sao được?"
"Gì thế Hứa Ấu Diên, bây giờ chị là vò đã mẻ lại sứt, nói chị già chị mất trí nhớ luôn cho em xem đúng không."
"Chuyện nhỏ nhặt này có gì hay mà phải nhớ?"
"Chuyện này khác."
"Khác chỗ nào?"
"Không phải chị hỏi em vì sao lại thích chị à?" Một câu của Thời Duyệt lập tức dập bớt lòng kiêu ngạo muốn thừa thắng truy kích của Hứa Ấu Diên, "Thật ra thời điểm bắt đầu có manh mối chính là từ chuyện đó."
"Cái gì? Chuyện đó? Khi ấy em mới mười một tuổi...vẫn học tiểu học mà, vẫn chưa đến nhà chị học thêm đấy."
"Làm sao? Mười một tuổi cũng là người, đã có hỉ nộ ái ố của mình từ lâu rồi. Dậy thì sớm đến tháng sớm, thích thầm một người cũng không phải là sớm."
Hứa Ấu Diên vẫn thật sự không ngờ điều khiến Thời Duyệt kiên định yêu thầm nhiều năm như vậy, lại bắt đầu từ một việc tốt mình vô tình làm.
"Sau đó thì sao? Chị nhớ hình như ông chủ quầy bánh rán kia cũng không nhận tiền của chị."
"Đúng vậy, người ta không thể không biết xấu hổ mà nhận, chị cũng giỏi lắm, quét luôn mã thanh toán của người ta, chuyển liên tục mấy khoản rồi chạy, chủ quầy người ta còn đuổi theo hơn nửa phố."
Hứa Ấu Diên: "Ghê gớm vậy sao?"
"Biết thì hiểu chị làm việc tốt không màng danh tiếng, không biết còn tưởng là ăn trộm ở đâu ra lên cơn, trộm cả của quầy bánh rán."
Hứa Ấu Diên không kìm được, cười ha ha: "Vậy mà còn có chuyện này."
Thời Duyệt nhìn xương quai xanh lộ ra trên cổ áo hạ thấp của chị, lấy khăn quàng cổ của mình che cho chị:
"Đã nói mạch não của chị rất thần kỳ, cũng không biết là kết cấu ra sao, chuyện quái đản thế nào cũng có thể làm được. Nhưng cũng nhờ chuyện này em mới biết, chị không chỉ giỏi ăn, mà hóa ra còn rất tốt bụng, rất đáng yêu."
"Đợi đã, vậy ra trong lòng em chị từng có thời gian chỉ biết ăn không biết làm gì khác?"
"Chị khiêm tốn quá, ai chẳng biết ăn, nhưng không có mấy người ăn được như chị. Không thể không nói đây cũng là năng lực hiếm có."
"Sao chị cảm thấy không phải em đang khen chị? Hả?"
Thời Duyệt quấn khăn quàng cổ thành kiểu dáng vô cùng hợp với trang phục của Hứa Ấu Diên, vừa ngắm nhìn vừa nói:
"Ở phương diện khác chị vẫn rất nhạy cảm đấy."
Hứa Ấu Diên đưa tay muốn gọt em, Thời Duyệt không trốn, không lùi mà tiến tới, chui vào vòng tay của chị, ngọt ngào nói:
"Ví dụ như, lúc này?"
Mặc dù không nhớ kết quả cuối cùng trong câu chuyện với ông chủ quầy bánh rán năm đó, nhưng khuôn mặt mất hứng không bao giờ thích cười của Thời Duyệt hơn mười tuổi, vẫn khắc sâu trong ký ức của Hứa Ấu Diên.
"Em nói xem, khi đó em đã thích gọi cả họ tên của chị, không biết lớn nhỏ."
"Tên chị hay, thiếu chữ nào đọc cũng không êm."
"Sao em không nói là em không thích gọi chị, không muốn kém vai vế với chị nên mới gọi như vậy đi?"
"Thì ra chị không ngốc."
Hứa Ấu Diên véo tai của em, nét mặt của Thời Duyệt cứng lại, quá thể đáng.
"Đầu em vẫn đang dựa vào trong lòng chị đấy, còn huênh hoang như vậy?"
Thời Duyệt vội nói: "Ai nói em không gọi chị là chị? Chị, cô, đừng véo cháu."
"...có tin chị ném em ra ngoài cửa sổ không?"
"Chị nhất định không nỡ. Không chỉ không nỡ, bây giờ chị còn đi cùng em gặp bố mẹ." Thời Duyệt thật sự không chạy trốn, còn khá ung dung cọ cọ trong lòng Hứa Ấu Diên.
Hứa Ấu Diên bất lực với em. Thời gian xác định mối quan hệ vẫn chưa quá lâu, nhưng Thời Duyệt ỷ vào lợi thế tuổi tác của mình, làm nũng với Hứa Ấu Diên không ít lần, đã sớm nhìn thấu Hứa Ấu Diên miệng cứng tâm mềm. Thật ra Hứa Ấu Diên cũng khá thích những lúc hai người thân mật, tuyệt đối không đuổi em đi.
Hứa Ấu Diên thật sự không đuổi em, thay vào đó còn ngắm kĩ đường cong chiếc cằm thanh tú của người trong lòng.
"Thế nhưng chỉ là manh mối, sau đó còn rất nhiều chuyện tích lũy."
Thời Duyệt dựa vào trong lòng chị nói tiếp.
"Ừm? Hả? Còn có chuyện gì?"
Thời Duyệt cười híp mắt nói: "Vậy ra chị rất muốn biết."
Hứa Ấu Diên không mắc mưu của em, chuyển đề tài:
"Em định tối nay sẽ nói rõ với bố mẹ và chị em sao?"
Thời Duyệt "ừ" một tiếng nói: "Nói rõ tất cả, chuyện của chị và em, cả những việc em đã làm những năm nay, tình hình hiện tại của em, đến lúc nói tất cả cho họ biết rồi. Cho dù không nói, có khi họ cũng đã đọc được gần hết trên mạng, dù sao cũng là hai dân mạng thâm niên, hằng ngày còn lên mạng nhiều hơn em, không thể nào không biết chuyện về Diêm Dung. Hai hôm trước bố mẹ em cũng có gọi video hỏi tình hình em dạo này, nhưng không hỏi trực tiếp chuyện đó, em đoán họ không tiện lên tiếng nhưng vẫn lo lắng cho em. Em cũng không có ý định tiếp tục che giấu, tối nay sẽ nói rõ tất cả. Đương nhiên, đây là tiện thể, quan trọng nhất vẫn là mối quan hệ của em và chị."
Hứa Ấu Diên khẽ gật đầu.
Sắp đến nhà hàng đã hẹn, trong lòng Hứa Ấu Diên có cảm giác sợ hãi quen thuộc, lúc xuống xe, cô rốt cuộc nhận ra vì sao cảm giác này lại quen thuộc.
Chính là áp lực thi cử đeo bám mình như bóng với hình thời còn đi học.
Thì ra kỳ thi trong đời này, chỉ chính thức bắt đầu từ sau khi tốt nghiệp.
Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên sắp đến nhà hàng đã hẹn, Thời Dã và A Phù đã đến bãi đỗ xe, nhưng cả hai đều chưa xuống xe.
A Phù dựa vào ghế mặt không cảm xúc nhìn vợ.
Thời Dã đã soi gương cẩn thận trang điểm hơn mười phút, trước khi ra ngoài đã phải tô đi đánh lại hơn một tiếng mới đi, bây giờ vẫn dặm lại.
A Phù: "Sao mình nhớ ngày hai ta kết hôn cậu cũng không chải chuốt thế này? Cậu đây là trang điểm hay trang hoàng đấy?"
Thời Dã đeo một đôi khuyên tai lông tròn, cảm thấy hơi lòng thòng, đổi lại thành một đôi khuyên kim cương mình thích nhất.
"Sao lại nghĩ oan cho mình như vậy? Lúc kết hôn chúng ta một nghèo hai trắng, thật ra mình rất muốn chải chuốt, lại không có gì cho mình chải chuốt."
A Phù: "Nhưng cũng là đi gặp em gái cậu, em ruột cậu đã thay tã cho từ bé! Không biết còn tưởng cậu đang đi xem mắt."
"Là em ruột của mình, thế nhưng bây giờ cô em này đã không còn là em gái