Trò chơi thử nghiệm này hoàn toàn không có lối ra.
.
Là tiếng của Thời Duyệt.
Âm thanh này khiến Hứa Ấu Diên tê cả da đầu, tiếng hét kinh hoàng đó lại là của Thời Duyệt!
Hứa Ấu Diên chưa bao giờ nghe Thời Duyệt hét lên như vậy, cô lập tức nhảy xuống giường, thậm chí chẳng để ý phải đi dép, khoác áo ngủ lập tức chạy ra ngoài.
Hai người ở căn một phòng ngủ một phòng khách, từ phòng ngủ đến phòng khách cần đi qua một góc rẽ.
Ra khỏi phòng ngủ, còn chưa thấy bóng dáng Thời Duyệt, Hứa Ấu Diên đã nghe thấy Thời Duyệt liên tục lặp lại một câu:
"Đây là trò chơi! Tỉnh lại nhanh! Đây là trò chơi! Tỉnh lại nhanh!"
Trái tim Hứa Ấu Diên đập thình thịch, đến khi cô tới phòng khách, Thời Duyệt đang đưa lưng lại ngồi trên sô pha, ở góc độ của mình, Hứa Ấu Diên chỉ có thể nhìn thấy nửa đầu em lộ ra từ sô pha.
"Đây là trò chơi! Tỉnh lại nhanh! Đây là trò chơi! Tỉnh lại nhanh!"
Thời Duyệt nhắm mắt dựa vào ghế sô pha khẽ run, ý thức như thể bị thứ gì đó kéo lại, muốn cố gắng tỉnh táo, nhưng vẫn không vùng vẫy ra khỏi gông cùm xiềng xích. Màn hình điện thoại đặt trên bàn trà sáng lên, lời nhắc nhở tỉnh lại này là đến từ điện thoại.
Giống như bối cảnh kinh dị trong trò chơi, ở căn phòng kéo rèm mờ tối ngoài hiện thực, hình ảnh trước mắt vô cùng đáng sợ.
"Thời Duyệt!" Tim Hứa Ấu Diên đập nhanh đến nỗi không tìm nổi, cô lập tức chạy đến bên Thời Duyệt gọi em.
Trên đuôi mày Thời Duyệt gắn tinh thể truy cập với logo có chữ R, rất quen thuộc với Hứa Ấu Diên, là tinh thể truy cập của Tái Tạo Vũ Trụ, nhưng lại có điểm không giống.
Không kịp nghĩ tiếp, Hứa Ấu Diên nắm lấy cánh tay Thời Duyệt vừa lắc vừa gọi tên em, hai mắt Thời Duyệt vẫn khép hờ như cũ, trán nhễ nhại mồ hôi, đôi môi khẽ run, phát ra những âm thanh hỗn loạn không thể nhận ra từ sâu trong cổ họng.
Thời Duyệt lúc này, rất giống với nữ chủ xe gặp tai nạn hôm đó!
Hứa Ấu Diên cất cao giọng, tinh thần của Thời Duyệt cũng bắt đầu bị ảnh hưởng, hàng lông mày càng nhăn chặt hơn, có thể thấy em đang cố gắng giãy giụa, hai tay nắm chặt áo ngủ của Hứa Ấu Diên, khớp xương trắng bệch, kéo mạnh xuống, một bên vai Hứa Ấu Diên lộ ra.
Nhưng ý thức của Thời Duyệt vẫn chưa trở lại hiện thực.
Nào quan tâm quần áo xộc xệch, Hứa Ấu Diên vẫn liên tục gọi to tên Thời Duyệt, có lúc gần như hét lên.
Thời Duyệt vẫn không mở mắt, những rất rõ ràng, âm thanh bên ngoài đã ảnh hưởng đến em, mỗi lần Hứa Ấu Diên gọi to đều sẽ làm ánh mắt của em có một tia thay đổi, cơ thể có lúc run lên, có lúc lại cứng đờ như đá.
Không thể tiếp tục thế này, Hứa Ấu Diên hít sâu một hơi, dứt khoát cầm lấy tinh thể truy cập, giật thẳng xuống.
Khoảnh khắc khi tinh thể truy cập bị giật xuống, Thời Duyệt đột nhiên mở mắt, gọi to tên của Hứa Ấu Diên, bật dậy từ ghế sô pha.
"Chị ở đây, chị ở đây!" Hứa Ấu Diên tiến đến ôm Thời Duyệt, trong nháy mắt khi được ôm lấy, Thời Duyệt vô thức nâng cùi chỏ muốn tấn công người kia.
Hứa Ấu Diên phát hiện nguy hiểm nhưng không né tránh, nếu như né tránh, khuỷu tay của Thời Duyệt rất có thể sẽ đập vào tường.
Hứa Ấu Diên chẳng màng điều gì, cứ thế ôm Thời Duyệt vào trong lòng.
Động tác tấn công của Thời Duyệt dừng lại trong tích tắc khi sắp sửa đánh tới Hứa Ấu Diên.
Hai người không đứng thẳng nổi, chồng lên nhau, ngã xuống sô pha.
"Chị ở đây, Thời Duyệt." Hứa Ấu Diên ôm đầu Thời Duyệt nhễ nhại mồ hôi, không dám buông lỏng một phân, "Chị ở đây, em nhìn kĩ đi, em đã trở lại hiện thực rồi."
Đôi mắt trợn to và tiếng thở gấp nặng nề dần dần lặng xuống trong vòng tay của Hứa Ấu Diên.
"Đây là trò chơi! Tỉnh lại nhanh! Đây là trò chơi! Tỉnh lại nhanh!"
Trong lúc xác định cảnh vật xung quanh, Thời Duyệt cầm lấy chiếc điện thoại vẫn phát tiếng không ngừng, nhìn một lúc lâu, tắt đi.
Phòng khách chìm trong bất an và căng thẳng nhanh chóng yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng thở của hai người các cô.
"Không sao." Thời Duyệt vuốt ve sau đầu Hứa Ấu Diên, nhịp tim gấp gáp từ từ trở lại bình thường, "Em đã tỉnh lại."
Hứa Ấu Diên chống nửa thân trên, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Thời Duyệt một lúc lâu, xác định trạng thái hiện tại của em hoàn toàn bình thường, sau đó mới đấm vào ngực em:
"Rốt cuộc em đang làm gì đấy? Vì sao không nói trước với chị một tiếng? Bị em dọa mất nửa cái mạng rồi!"
"Là tại em, là tại em, quá hấp tấp cũng quá tự tin. May mà có chị ở đây, nếu không thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra...chị thật sự quá thông minh, quá đáng tin mà." Tốc độ xin lỗi của Thời Duyệt là chân thành hạng nhất, còn tiện đà nhiệt tình khen Hứa Ấu Diên, làm Hứa Ấu Diên muốn mắng thêm đánh thêm cũng không thể ra tay.
"Được rồi, đừng lảm nhảm nữa, vừa nãy dọa chị thật đấy." Hứa Ấu Diên đứng dậy khỏi người em, lúc cúi xuống nhặt tinh thể truy cập, đầu gối đau nhức, có lẽ vừa rồi không cần thận làm bị trật.
"Sao thế? Bị thương?" Thời Duyệt rất nhạy cảm với nét mặt của Hứa Ấu Diên.
"Không sao, bị trật gối một chút." Hứa Ấu Diên nhặt tinh thể truy cập đặt lên bàn trà, hỏi Thời Duyệt, "Nói đi, đây là sao."
Cô giáo chủ nhiệm bắt đầu lên lớp, người và tang vật đều bị bắt, Thời Duyệt biết lúc này chắc chắn không thoát khỏi một bài dạy dỗ, dứt khoát bỏ cuộc không chống cự, thành thật với Hứa Ấu Diên.
"Tinh thể truy cập này là em xin từ chỗ mẹ của Tiểu Kha, di vật của Tiểu Kha, mẹ cô ấy vẫn luôn giữ."
"Đêm qua em thừa dịp chị ngủ lén lút chạy đến nhà mẹ cô ấy xin? Em không cho chị chơi trò chơi thử nghiệm nguy hiểm, kết quả là tự em chơi?"
"Khụ, chắc chắn phải có người tìm hiểu trò chơi thử nghiệm này, không phải chị thì chính là em, em không muốn chị mạo hiểm."
"Vậy một mình em mạo hiểm? Em coi chị là gì?"
"Em coi chị là người em yêu nhất là người quý giá nhất của em, nên mới muốn tìm hiểu trò chơi thử nghiệm thay chị đó."
Hứa Ấu Diên trợn tròn mắt: "Vậy là chị không nên trách em, mà phải thưởng cho em đúng không?"
"Không không không, ý em không phải vậy. Ý của em là, mặc dù quả thật em không đúng khi tự tiện hành động không nói với chị, nhưng đấy cũng là vì em yêu chị mà. Tấm lòng này vẫn tốt!"
Hứa Ấu Diên vốn thầm nghĩ phải nói thêm vài câu với em, nhưng rồi chỉ nhắc nhở em lần sau không được lại hành động hấp tấp. Thời Duyệt thật vất vả mới thoát khỏi trò chơi thử nghiệm còn chưa thể thở bình thường, cô cũng không muốn lải nhải nhiều.
Không ngờ là dù oắt con này trải qua chuyện sợ hãi ra sao, công phu mồm mép vẫn không giảm chút nào. Hứa Ấu Diên nói một câu em đáp lại ba câu, ngay cả dấu câu cũng hùng hồn.
Hứa Ấu Diên chống nạnh: "Vậy là, Thời Duyệt, đêm qua lăn lộn cũng là để chị ngủ say, chị ngủ như chết rồi em mới thừa cơ chạy đi tìm mẹ Tiểu Kha, đúng không? Để chị mệt quá sức không thể tỉnh lại giữa đêm, không phát hiện được em mạo hiểm vào trò chơi thử nghiệm một mình mà không bàn với chị, là thế đúng không?"
"Không phải, đương nhiên không phải rồi!" Thời Duyệt không khỏi nhảy dựng lên biện hộ cho mình, "Sao chị có thể nghĩ em như vậy, đương nhiên là em tự chủ tự phát tự nguyện làm chuyện đó với chị, hoàn toàn không mang theo mục đích kia, chị không thể nghi oan cho em điểm ấy! Sau đó em không ngủ được mới nhớ đến chuyện này. Hứa Ấu Diên, chị Ấu Diên, về sau em không dám nữa, thật sự không dám nữa. Hồn em còn chưa về từ sợ hãi, chị đừng mắng em nữa."
Thời Duyệt làm nũng giống như thả một quả bom nguyên tử vào trái tim của Hứa Ấu Diên, khiến cô hoàn toàn không chịu nổi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ của Thời Duyệt càng nói càng đỏ, trán lại bắt đầu đổ mồ hôi, Hứa Ấu Diên nguôi giận.
"Được rồi được rồi...em ngồi xuống, đừng xúc động." Hứa Ấu Diên khuyên nhủ, "Vậy là tài khoản này của Tiểu Kha vẫn có thể sử dụng? Thật sự có thể vào trò chơi thử nghiệm sao?"
Nhắc đến trò chơi, Thời Duyệt vừa mới dồi dào sức sống lập tức trở nên nghiêm túc, Hứa Ấu Diên rót một cốc nước nóng cho em để làm dịu.
Hứa Ấu Diên: "Em biết em vừa nãy đáng sợ thế nào không? Chị thật sự cực kì sợ rằng em sẽ không tỉnh lại."
Thời Duyệt: "Trước khi vào trò chơi em cũng có nỗi lo này, vì thế đã ghi âm một đoạn nói rồi đặt phát vào hai tiếng sau, điện thoại cũng chuyển sang trạng thái sạc, đến thời gian nó sẽ tự động phát lặp lại liên tục, cho đến khi có người tắt đi mới dừng. Em đã quyết tâm, dù vào trong trò chơi có bao nhiêu trải nghiệm, chắc chắn một tiếng sau em phải đi ra. Nếu như giọng nói không thể đánh thức em, nó kêu liên tục cũng có thể đánh thức chị."
"Không ngờ cuối cùng thứ đánh thức chị cũng không phải giọng nói ghi âm, mà là tiếng hét của em."
Thời Duyệt tỏ ra nghiêm túc: "Đúng là em đã hét thành tiếng, nhưng hết cách rồi, là ai cũng không kiểm soát được."
Hứa Ấu Diên ngồi xuống bên cạnh em, nắm chặt tay em, phát hiện tay của em vẫn cứng đờ lạnh như băng, không khỏi khép bàn tay lại khẽ vuốt ve, giúp em xoa dịu.
Thời Duyệt hơi sợ ma, nhưng ngoài bối cảnh chủ đề kinh dị trong trò chơi, thì cho dù là chủ đề mạo hiểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cũng chưa từng thấy em sợ hãi.
Cô chưa bao giờ thấy Thời Duyệt như vậy.
Có thể khiến người gan dạ như Thời Duyệt sợ hãi, mức độ kinh khủng của trò chơi thử nghiệm vượt quá tưởng tượng của Hứa Ấu Diên.
"Tài khoản thử nghiệm này của Tiểu Kha hẳn là lấy cắp, phải xác nhận danh tính khi đăng nhập trò chơi, không phải thông tin của cô ấy, chỉ là đã bị bẻ khóa rồi."
"Chắc là chính Tiểu Kha bẻ khóa." Hứa Ấu Diên nói, "Bản thân cô ấy là kỹ sư, hơn nữa đã tham gia thí nghiệm, muốn bẻ khóa tài khoản cũng không khó."
Thời Duyệt nói: "Lưu Phong căn bản không sợ có người bẻ khóa trò chơi thử nghiệm, vì trò chơi thử nghiệm này không thể ghi màn hình cũng không thể chiếu ra ngoài, có người bẻ khóa được cũng không có cách nào để chia sẻ những hình ảnh xuất hiện trong đầu mình với bên ngoài, dùng làm bằng chứng công khai với mọi người. Sau khi ở trong trò chơi, em có thể xác định Lưu Phong rất tự tin, trò chơi thử nghiệm này giống như thuốc phiện, không ai sau khi hút nó còn có năng lực phá hủy nó triệt để, thậm chí có khả năng chỉ cần vào một lần liền rốt cuộc không về thế giới thực được nữa, bởi sẽ luôn nghi ngờ thế giới thực. Em không thể nào tưởng tượng được, nếu không nhờ chị cưỡng ép tháo tinh thể truy cập, liệu em có thể tự mình sống sót ra khỏi trò chơi thử nghiệm không."
"Vì sao." Hứa Ấu Diên nói, "Rốt cuộc nó khủng khiếp đến mức nào?"
"Sự khủng khiếp của nó không phải là bối cảnh kinh dị, thậm chí nó cũng không gây tổn thương trực tiếp đến các tế bào thần kinh. Nó khiến người ta sợ hãi ở chỗ, một khi vào trò chơi thử nghiệm, chị sẽ hoàn toàn không phân biệt được nơi mình đang ở rốt cuộc là thế giới hiện thực hay thế giới trò chơi."
Thời Duyệt ôm thái độ vô cùng cẩn thận và đầy nghi ngờ tiến vào trò chơi thử nghiệm.
Thời điểm mới vào trò chơi phải xác minh thân phận, xác thực đã bị bẻ khóa, sau đó là hình ảnh Tái Tạo Vũ Trụ được tải xuống rất bình thường, thậm chí nơi nên có quảng cáo cũng không bị lược bỏ.
Sau khi đăng nhập tài khoản sẽ đáp xuống một hành tinh đã thành lập, toàn bộ cách chơi đều giống như Tái Tạo Vũ Trụ, chỉ có điều hành tinh này được đặt tên là "Trái Đất", tất cả mọi thứ trên "Trái Đất" đều giống với Trái Đất ngoài hiện thực.
Thời Duyệt không biết "Trái Đất" này là Tiểu Kha tự xây hay là trò chơi thử nghiệm xây, lần đầu tiên đáp xuống Trái Đất, cô vẫn có thể nhận thức rõ mình đang ở trong trò chơi, cho dù nơi cô đặt chân xuống là một địa điểm có tên "công viên Nam Giang", ngay phía trước chính là chung cư cô đang ở.
Thời Duyệt biết khi tiến vào trò chơi, đại não của mình cũng đã bị kết nối với hệ thống trò chơi. Hệ thống lấy bối cảnh ở khu chung cư từ trí nhớ của cô, đây là con đường cô đi qua mỗi ngày, là nơi hết sức quen thuộc với cô.
"Chào buổi sáng, Tiểu Thời." Hàng xóm chung cư đẩy xe em bé đi tới từ phía đối diện, mỉm cười chào hỏi cô.
Người phụ nữ này họ Mẫn, có một thời gian Thời Duyệt chạy xe đạp công cộng đi làm, mỗi buổi sáng ra ngoài đều sẽ trùng hợp gặp cô ấy. Chồng của cô Mẫn cũng đỗ xe bên cạnh vị trí của xe cô, đôi khi Thời Duyệt cũng sẽ gặp chồng của cô ấy.
Ngay cả thông tin về hàng xóm cũng bị đọc.
Thời Duyệt không đáp lại lời chào của đối phương, mà nhìn đứa trẻ trong xe đẩy em bé.
Cô chưa bao giờ nhìn đứa trẻ kia, cũng không biết đứa trẻ đó trông như thế nào, nếu như hệ thống đọc trí nhớ để tạo