Ăn, hay không ăn?
.
Rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng máy bay trực thăng, Lưu Phong sắp lạnh đến mức đóng băng, thật vất vả mới rời khỏi tháp tín hiệu, lên máy bay trực thanh dưới sự giúp đỡ của một nhóm người mặc Âu phục màu đen.
Không gian trong khoang trực thăng thật sự rất nhỏ, Lưu Phong không biết phải đặt cái bụng tròn ở đâu mới hợp lý, đành miễn cưỡng nhét vào chỗ ngồi chật hẹp, thịt trên người có thể chảy xuống bất cứ lúc nào.
Người đàn ông đeo kính đen ngồi hàng trước quay đầu nhìn hắn, cười hỏi: "Thuận lợi không?"
Trong khoang rất ồn, Lưu Phong giơ ngón cái.
Chiếc trực thăng bay trên bầu trời đêm rực rỡ của thành phố, cánh quạt không ngừng cắt những ngọn đèn, đáp xuống bãi đáp trên sân thượng của một tòa cao ốc.
Lưu Phong và một nhóm người đi thang xuống thẳng tầng dưới, đến tầng 45.
Hai bên tường hành lang tầng 45 là bản sao của Thanh minh thượng hà đồ, đi qua hành lang, Lưu Phong vào căn phòng cuối cùng.
Cửa phòng vừa mở, một tràng tiếng hét như thủy triều ập vào tai Lưu Phong, Lưu Phong khẽ cau mày, nhìn về phía người đàn ông ngồi trên ghế sô pha da màu nâu đặt giữa phòng.
Một chiếc tivi hình vòm cực lớn đặt trước mặt người đàn ông, trên tivi đang chiếu hình ảnh trận chung kết Phòng Bí Mật.
Màn hình vòm của chiếc tivi gần như bao bọc toàn bộ ghế sô pha, khiến căn phòng vốn đã trống trải càng thêm trống.
Trong phòng tắt đèn, chỉ có một chiếc đèn đặt dưới sàn phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Người đàn ông mặc đồ ngủ màu xanh đậm, một chân treo dép, chân kia đặt trên thảm lông cừu, theo dõi trận đấu vô cùng chăm chú, hoàn toàn không nhận ra vẻ ngoài của mình lúc này có phần đặc biệt.
Đòn phản công vào không khí của A Tuyết khiến hắn cũng kích động theo tiếng hô của khán giả, kêu "ồ" một tiếng, suýt bóp nát ly rượu trong tay.
Lưu Phong ngó qua khe cửa, không lập tức vào phòng.
"Suýt nữa là có thể lấy đầu Hứa Ấu Diên rồi, đáng tiếc." Người đàn ông uống cạn rượu trong ly, dường như lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của Lưu Phong, nói, "Ồ, vào đây đi, đứng ngoài cửa làm gì?"
"Anh đang hào hứng tôi lại đi vào, sợ bị anh vô tình đập phải."
Người đàn ông "chậc" một tiếng: "Đừng nói nhảm, mau vào đi!"
Lưu Phong đóng cửa, tự rót rượu cho mình rồi ngồi xuống sô pha. Từ đầu đến cuối người đàn ông đều chìm đắm trong hình ảnh trực tiếp của Phòng Bí Mật, Lưu Phong không nỡ làm phiền hắn, cho đến khi trận kịch chiến giữa hai bên tạm ngừng để nhường chỗ cho quảng cáo, Lưu Phong mới lên tiếng chế giễu:
"Mê mẩn đến mức vậy sao?"
"Phòng Bí Mật rất thú vị, không phải trò của mấy đứa trẻ, chẳng trách nhiều người mê mệt như vậy." Người đàn ông rót thêm rượu và ly, mái tóc vừa tắm vẫn còn hơi nước, tóc mái xõa xuống trước mặt, người ngoài 40, khuôn mặt và trạng thái tinh thần lại chẳng khác gì thanh niên 20, "Kiếm được đầy bồn đầy bát cho N-COUNT, thật là khiến người ta hâm mộ."
"Sao thế ngài Đô, từ khi nào chính khách lại hâm mộ doanh nhân vậy? Hay là ngài thương hương tiếc ngọc, muốn quay đầu làm lại?"
Ngài Đô cười ha hả: "Sếp Lưu nói đùa rồi, chỉ là tôi thích chơi game từ nhỏ, khi Tái Tạo Vũ Trụ mới ra mắt tôi cũng từng là người ủng hộ trung thành, tôi cũng rất thích Phòng Bí Mật, nhưng đáng tiếc, không ai bằng lòng hẹn hò với tôi."
Ngài Đô ngồi về sô pha, một con nhện màu xanh cực lớn bò lên từ tay vịn phía sau, nằm trên cánh tay ngài Đô.
Ngài Đô vừa uống rượu vừa vuốt ve phần lưng đầy lông của con nhện: "Nhưng thanh niên vẫn hơi nông nổi, Phòng Bí Mật có thể càng tốt hơn, càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn, tuyệt đối không chỉ có chức năng giải trí như hiện tại."
Lưu Phong nhìn hắn, không cần nói lời nào.
"Chuẩn bị xong hết chưa?" Ngài Đô hỏi.
"Tất cả đã sẵn sàng."
Ngài Đô dịch người, dựa yên ổn vào sô pha, tám cái chân dài của con nhện xanh đột nhiên khẽ động, nhanh chóng bò lên ngực hắn, một lần nữa dừng lại, con nhện và ngài Đô giống như hợp thành cùng một thể.
"Vất vả rồi." Ngài Đô nâng ly rượu, "Chúc mừng bản thử nghiệm nội bộ đầu tiên cho thế giới mới của chúng ta, cạn."
......
Cổ của Voi Quê chỉ cách hàm răng sắc nhọn của T-rex chưa đầy nửa mét, nếu không nhờ A Tuyết xả thân cứu, có lẽ Voi Quê đã bị xé thành từng mảnh.
T-rex xuất hiện thật sự quá nhanh, khiến ưu thế A Tuyết thật vất vả mới giành được lập tức bị đảo ngược, ngay cả vũ khí cũng rời khỏi tay.
A Tuyết cứu Voi Quê từ miệng của T-rex, ôm cô ấy nhảy về phía trước, không ngờ rằng T-rex có cơ thể to lớn đáng lẽ sẽ cồng kềnh, lại có độ nhanh nhẹn nằm ngoài tưởng tượng!
A Tuyết vừa định chạy trốn, vai lại đau dữ dội, bị T-rex cắn trúng, động tác muốn giãy thoát về phía trước cũng lập tức bị cắt ngang, sức mạnh của T-rex là hoàn toàn không thể chống cự, nó lập tức nhấc hai người lên cao.
Con thú khổng lồ thời tiền sử này xách hai người ném lên cao, thời điểm rơi vào miệng nó một lần nữa chính là thời điểm hai người sẽ mất mạng!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, A Tuyết đạp hai chân về phía sau, nhịn đau dứt khoát để T-rex cắn rách vai mình, ôm Voi Quê thoát khỏi miệng của T-rex trong màn sương máu, thanh máu và giá trị thể lực của A Tuyết cũng hạ xuống chỉ còn chưa đầy một nửa.
Thấy A Tuyết bị thương và Voi Quê trốn trong rừng cây khô, Thời Duyệt vốn định đuổi gϊếŧ, bị Hứa Ấu Diên ngăn lại.
"Em không phát hiện Pháp Sư kia khi nãy chỉ còn lại rất ít máu, bây giờ lượng máu đã tăng lên sao? Dường như họ có đạo cụ hồi máu, không nên tùy tiện truy kích, nếu không một khi A Tuyết hồi đầy máu, chúng ta sẽ không phải đối thủ của người chơi chuyên nghiệp khi chiến đấu ở khoảng cách gần." Hứa Ấu Diên nhanh chóng thuyết phục Thời Duyệt, gạt bỏ ý nghĩ liều lĩnh trong đầu em.
T-rex vẫn tiến thêm một bước đè bẹp kẻ thù, mà Diêm Dung giận dữ còn ghê gớm hơn so với khi cô ấy sợ hãi.
Khi sợ hãi, Diêm Dung chỉ bắn phá bừa bãi, không có mục tiêu, ai trúng thì người đấy đen đủi.
Ngồi trong xe rung lắc, vòng ba đau nhức dữ dội, giận đùng đùng, Diêm Dung hôm nay đã chuyển từ sợ hãi sang nổi cáu.
Gậy phép thuật cảm nhận được tiềm lực vô hạn của Diêm Dung, đưa sức mạnh nội tại của cô vào trong gậy, tăng vọt lực chiến.
Bánh Bao Chỉ và Trong Nhà An Toàn của Câu lạc bộ các bà cô nhà bên chạy trối chết, hoàn toàn không ngờ lại có người chiến đấu kiểu quái đản và dã man như vậy, tưởng rằng cô muốn tấn công bằng phép thuật, kết quả là cầm gậy phép thuật lên gõ vào đầu người ta, Bánh Bao Chỉ bị đập đến mặt mũi bầm dập, Trong Nhà An Toàn suýt chấn động não.
Đều là tấn công vật lý, còn gì là phép thuật?
Ngay khi họ cảm thấy Thiếu Nữ Phép Thuật này là một tuyển thủ đi ngược lại kịch bản nên mới muốn quyết một trận thắng thua với mình bằng cách tấn công vật lý, cô lại bắt đầu tấn công bằng phép thuật.
Không có kịch bản cũng không đi ngược lại kịch bản, sư phụ giàu kinh nghiệm đánh bừa chết người Diêm Dung cầm gậy phép thuật trong tay, cưỡi trên lưng T-rex, bắt được ai liền đánh người đó.
Không thể trêu không thể trêu, Bánh Bao Chỉ và Trong Nhà An Toàn lập tức lui về.
T-rex: "?"
Mặc dù T-rex xuất hiện có thể đè bẹp tất cả, nhưng nó không thể tồn tại quá lâu, hơn nữa chỉ có thể sử dụng một lần trong mỗi giai đoạn, chẳng mấy chốc sẽ biến mất.
"Họ đông hơn chúng ta về mặt nhân số, giao đấu chính diện chắc chắn không có lợi với chúng ta." Hứa Ấu Diên có ý kiến lợi dụng thời điểm hỗn loạn để lập tức xuất phát đi vào sâu trong vùng hoang dã, chỉ cần vào sâu trong vùng hoang dã, địa hình sẽ càng phức tạp hơn, có thể tận dụng địa hình làm công sự che chắn, ẩn nấp trong bóng tối.
Có vật tư trong tay, chỉ cần đảm bảo an toàn, các cô sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối.
Những người khác đều đồng ý với đề nghị của cô, lập tức lên xe xuất phát.
"Diêm Dung thì sao?" A Thấu lái xe điểm danh, thiếu một người.
Diêm Dung vẫn cưỡi T-rex đánh người, Thương Lộc liều chết kéo cô ấy xuống.
"Đợi đã! Cho em gϊếŧ thêm một người!" Diêm Dung gϊếŧ đến đỏ mắt đánh đến nóng tay, đang lúc hăng máu.
Thương Lộc không thể lay chuyển cô ấy, đành phải phục vụ một nụ hôn, lúc này ngọn lửa trên đầu Diêm Dung mới biến thành chỉ số nhịp tim nhảy nhót.
"Bà nội, bà đã tỉnh hơn chút nào chưa?" Thương Lộc hỏi, "Có thể đi chưa?"
Diêm Dung giật mình vẫn ở trong mộng, vẻ mặt si mê: "Không đi được, hạnh phúc khiến chân người ta bị mềm."
Thấy T-rex sắp biến mất, người của Câu lạc bộ các bà cô nhà bên đã nhìn chằm chằm các cô, Thương Lộc cũng không có thời gian nói nhiều, vác cô ấy bỏ chạy.
Rốt cuộc ném Diêm Dung lên xe bán tải, A Thấu lái đi, theo sau xe tải đông lạnh của Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt, nghênh ngang rời đi.
Cuộc giao đấu chính diện đầu tiên trong trận chung kết, có vẻ như thực lực của hai bên đều ngang nhau, nhưng nếu quan sát kỹ có thể phát hiện, phía các người chơi không chuyên đã thật sự chiếm ưu thế.
Có điều ưu thế của các cô chỉ là tạm thời, dù sao để thoát khỏi sự cứng rắn của đối phương khi giao đấu chính diện, Thời Duyệt đã dùng thú cưng thâm uyên quan trọng nhất. Lượng máu và giá trị thể lực của liên minh các người chơi chuyên nghiệp đề bị giảm mạnh một phần, song như đã dự đoán, họ có mang thần khí hồi máu, nhanh chóng hồi lại máu.
Sau khi hồi xong lượng máu cuối cùng, đội cấp cứu từ bộ đồ nghề an toàn đô thị hoàn toàn bị hút khô, cần 48 tiếng thời gian trong trò chơi để làm nguội, hai ngày sau mới có thể tiếp tục sử dụng.
"Mặc dù tốc độ hồi máu nhanh, nhưng vẫn có nhược điểm." A Tuyết khẽ cử động bả vai bị thương, "Có là đạo cụ thâm uyên thì cũng không phải vô địch, Phòng Bí Mật vẫn giữ cân bằng rất tốt."
Vốn đã ôm một bụng giận vì đội cấp cứu lại có giá trị thể lực và thời gian cool-down, còn phải nghe đồng đội của mình chân thành hát bài ca khen ngợi đối thủ, Voi Quê trừng A Tuyết:
"Em có thể đừng dập tắt uy tín của mình bằng cách khen chí khí của người khác được không?"
A Tuyết nói thật cũng không thể nói thẳng: "Vâng..."
Cuộc giao đấu đầu tiên coi như để thăm dò thực hư của đối phương, tiếp tục tiến lên phía trước, ai có thể sống sót nơi hoang dã mới là người chiến thắng.
Ngày đầu ở nơi hoang dã, lạnh, ẩm ướt, nhưng nhóm của Voi Quê cũng có phương tiện, ai có xe đi xe, ai có ngựa cưỡi ngựa, cũng coi như thoải mái.
Ngày thứ hai ở nơi hoang dã, lạnh, ẩm ướt, ngồi đến đau mông.
Ngày thứ ba ở nơi hoang dã, mưa bão sấm chớp, E Quân và Siêu Gấu Trúc cưỡi ngựa suýt bị sét đánh mất mạng, lập tức trốn lên xe.
......
Mười ngày sau, E Quân sắp bị mài nát mông, dù không có sét đánh cũng không bao giờ muốn trở lại yên ngựa, nhưng chen lấn trong xe chật hẹp cũng bị đau lưng, cả người đều khó chịu, còn đói.
Đồ ăn có hạn, mỗi ngày chỉ có thể ăn một ít, ngay cả nước uống được cũng không có. Siêu Gấu Trúc và Bàn Phím MJ ra ngoài tìm nước, thay vì tìm được nước lại bị zombie đuổi khắp nơi, thịt thối bốc mùi dính đầy người. Quay lại ngửi, ngay cả đồng đội cũng không muốn.
Sinh tồn nơi hoang dã, đúng là không lừa ai, không có bất cứ thứ gì.
Vùng đất cằn cỗi đã sớm hoang phế, vô biên vô hạn, ngay cả bầu trời cũng màu đen, đâu đâu cũng tràn ngập hơi thở chết chóc, ngay cả rễ cây cũng không có. Nhìn thấy cây khô đào xuống, đào đến ba thước vẫn là một đống hỗn tạp hôi thối.
Động vật, không có. Côn trùng, không có. Không có bất cứ thứ gì có thể lấp đầy dạ dày.
Trong bối cảnh không có đồ ăn thức uống, còn không cho người chơi tự mang.
Ngoại trừ những vật tư lấy được từ bối cảnh phúc lợi siêu thị ở giai đoạn trước, những vật khác đều không được phép mang vào.
Nghĩ đến điều này, nỗi