Trò chơi Bản Ngã.
.
Sao vẫn chưa quay lại...
Dịch Như Song gọi điện thoại cho Tiểu Teddy, Tiểu Teddy cũng không nhận.
Thậm chí ngay cả Tiểu Teddy cũng không liên lạc được nữa. Dịch Như Song cảm thấy chuyện này quả thật có vấn đề, mọi người như bị hố đen nuốt chửng, tất cả đều biến mất!
Không thể vào nhà tổng giám đốc Thời, lại không thể trực tiếp tìm người cạy cửa. Chưa cần nói đến việc người bình thường không thể cạy cửa nhà tổng giám đốc Thời, cho dù cạy được rồi, cả cô và người cạy đều phải vào sở cảnh sát.
Dịch Như Song không bỏ cuộc, tiếp tục bấm chuông cửa rồi lại đập cửa vài lần, như đã đoán, không có phản hồi.
Cô kéo mắt cá chân càng lúc càng buốt, nhịn cơn đau đi về phía thang máy, gọi cho Lão Hà một lần nữa trong lúc đợi thang máy đến, bảo anh ta lấy thông tin gia đình của tổng giám đốc Thời từ cơ sở dữ liệu, cô cần liên lạc với người thân của tổng giám đốc Thời.
"Em nói là, tổng giám đốc Thời cũng bị nhốt trong trò chơi?" Lão Hà che điện thoại trong tay, nói bằng giọng nhỏ nhất.
"Rất có thể."
Lão Hà im lặng một lúc lâu, đỡ cái trán lạnh lẽo, lau bàn tay ướt mồ hôi lên người, bình tĩnh lại một lúc mới nói: "Cho anh hai phút, hai phút là được."
"Được. Em đợi anh."
Dịch Như Song biết kiểm soát ra vào ở chung cư nghiêm ngặt, người không phận sự sẽ không thể vào, nhưng người thân đi đến đều có mật mã dành cho người thân, nếu có thể liên lạc với người thân của Thời Duyệt, rất có thể sẽ xin được mật mã, có mật mã là có thể mở cửa.
Cô phải nghĩ đến cách này từ lâu mới đúng, quá hoang mang đầu óc cũng bị nghẽn!
Ra khỏi thang máy liền phát hiện có người đang chặn lối vào tòa nhà, đến gần nhìn, đây không phải Tiểu Teddy sao?
"Tránh ra." Có hai người đàn ông chỉ vào cô ấy, một người mặc đồng phục cảnh sát, người còn lại Dịch Như Song biết, là quản lý chung cư.
"Không được." Tiểu Teddy dán cả người lên cửa, "Hôm nay mấy người đừng nghĩ đến chuyện vào trong, trừ khi bước qua xác tôi."
"Cản trở à? Được." Quản lý chung cư lập tức gọi bốn bảo vệ đến, Tiểu Teddy đã sẵn sàng bị đạp thành bùn nhão cũng không buông tay, kết quả là người ta căn bản không thèm đạp cô, bốn bảo vệ đi đến nắm tay chân cô, trực tiếp ấn cô xuống đất, không làm tổn thương cũng không thô bạo, chỉ làm cô không đứng dậy nổi, khống chế hành vi của cô.
Đừng nhìn Tiểu Teddy vừa nhỏ vừa gầy, thật ra người lại đầy sức mạnh, bốn người đàn ông to khỏe phải ấn cô vất vả đến toát mồ hôi.
Quản lý chung cư "ồ" một tiếng: "Cô gái trẻ này ăn bò rừng lớn lên sao? Khỏe vậy?"
"Đừng quan tâm." Cảnh sát nói, "Đi lên trước."
Hai người đẩy cửa muốn vào tòa nhà, lại bị một người khác chặn trước mặt.
Cảnh sát nhìn Dịch Như Song, chỉ vào Tiểu Teddy vẫn đang bị ấn dưới đất: "Hai cô đi cùng nhau?"
Dịch Như Song nắm chặt điện thoại trong tay, tạm thời không trả lời câu hỏi của đối phương, giả ngốc trước, âm thầm cầu nguyện Lão Hà có thể nhanh một chút.
"Tìm được rồi." Lão Hà gọi đến đúng thời điểm mấu chốt, "Anh gửi số của chị gái tổng giám đốc Thời cho em ngay đây!"
"Tốt quá!" Dịch Như Song nhanh chóng đi đến thang máy, thang máy trong chung cư sẽ lên thẳng căn hộ, mỗi hộ đều có thang máy riêng, cô vào thang máy ở phía Nam, cảnh sát và quản lý chung cư đều sẽ phải đợi.
Dịch Như Song vào thang máy rồi nhanh chóng bấm nút đóng cửa, đồng thời bấm số gọi cho chị của Thời Duyệt.
Ngay khi cửa sắp đóng lại, một cánh tay vươn vào, ép cửa mở ra.
Dịch Như Song giật mình, vô thức lùi lại phía sau, không cẩn thận để rơi điện thoại xuống đất.
"A lô?" Điện thoại đã được kết nối, Dịch Như Song lập tức cúi người nhặt, nhưng viên cảnh sát bám cửa đã nhặt lên trước.
"Tôi hỏi cô." Viên cảnh sát ngắt cuộc điện thoại, mỉm cười hỏi Dịch Như Song, "Cô cũng quen cô Thời ở tầng 28?"
Không biết từ lúc nào, một người phụ nữ tóc đen đã xuất hiện sau lưng viên cảnh sát. Người phụ nữ khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, mặc áo măng tô dài màu đen, tóc búi cẩn thận trên đầu, mày dài mắt phượng, khá sắc sảo dù không nói lời nào.
Viên cảnh sát quay đầu nhìn, cười nói: "Cục trưởng Đô, là cô."
Dịch Như Song nhìn người phụ nữ kia.
Cục trưởng Đô?
**
"A lô? A lô?!"
A Phù lại gần, lo lắng hỏi: "Sao thế, ai vậy?"
Thời Dã cầm điện thoại thấp thỏm lắc đầu: "Không biết nữa, số lạ, gọi đến chỉ nghe thấy một tiếng cạch, hình như điện thoại bị rơi xuống đất, sau đó bị cúp."
Giang Uẩn cũng đến hỏi: "Vẫn chưa liên lạc được với chị Điểu?"
"Đúng..."
"Theo lý mà nói trận đấu kết thúc thì hẳn là thoát khỏi trò chơi rồi, sao lại không nhận điện thoại chứ?" A Can nhìn tivi ngoài phòng khách, phát sóng trực tiếp Phòng Bí Mật đã dừng lại từ 5 phút trước, vốn tưởng rằng sẽ có phỏng vấn tuyển thủ sau trận đấu, kết quả là hoàn toàn không có.
"Tôi đến nhà Tiểu Duyệt xem thử, hẳn là mọi người đều ở nhà nó." Thời Dã nhét điện thoại vào túi áo, lúc sắp ra ngoài lại bị Trần Thúc gọi về.
"Ôi chao, đôi trẻ người ta đang hạnh phúc sau khi đoạt chức quán quân đấy, cậu đi không sợ quấy rầy chuyện tốt của người ta hả?"
Cô ấy nhắc nhở như vậy, Thời Dã ngẫm lại, cũng đúng...
**
Tay đầy máu, Diêm Dung muốn dùng tay ngăn vết thương không ngừng trào máu trên ngực Thương Lộc, nhưng không có ích gì, máu chảy nhanh hơn cô tưởng rất nhiều.
"120...120 đúng không!" Diêm Dung cởϊ áσ khoác ra vo lại, ấn chặt lên vết thương, việc đầu tiên lập tức nghĩ đến là gọi cấp cứu, "Có người bị thương nặng, cầu xin các người! Mau đến đây cứu người! Địa chỉ là hầm để xe B8 cao ốc BETTY!"
Sắc mặt Thương Lộc tái nhợt chưa từng thấy, cô nằm dưới đất nhìn Diêm Dung, muốn nói điều gì, nhưng đôi môi vừa hé mở đã trào máu, Diêm Dung lắc đầu:
"Bảo bối, bảo bối chị đừng nói gì, chị nhìn em, nhìn em, tuyệt đối đừng ngủ!"
Ánh mắt Thương Lộc lập lòe, từ từ mất sức sống.
"Đừng ngủ! Nhìn em đi! Đừng nhắm mắt!" Diêm Dung cuống đến nỗi hét lên, có người đã nghe thấy tiếng chạy đến muốn giúp, nhưng nhìn thấy máu chảy đầy đất, ai nấy đều sợ ngây người.
"Đây không phải Diêm Dung sao?"
"Tại sao cô ấy lại ở đây?"
"Gϊếŧ người? Trời ơi...mau báo cảnh sát!"
Tất cả mọi người đều đứng cách hai cô rất xa, không một ai lại gần giúp.
Thương Lộc thở càng lúc càng yếu, giờ phút này gọi trời trời không hay, Diêm Dung hoàn toàn hiểu ra tuyệt vọng là như thế nào...
"Được đấy." Lưu Phong uống quá nhiều rượu, hình ảnh trên màn hình trước mắt đã bắt đầu phân nhánh, phải ghé sát mới có thể thấy rõ.
"Anh cứ nắm chắc phần thắng như thế?" Ngài Đô cũng uống nhiều, nhưng hắn ngàn chén không say, tỉnh táo hơn Lưu Phong rất nhiều.
"Ngài Đô làm việc luôn cẩn thận, chỉ là đoàn đội của Lưu tôi cũng có trình độ cao nhất thế giới, hơn nữa có hammer làm tiên phong, tuyệt đối sẽ không gặp bất cứ sai sót nào." Lưu Phong lại rót rượu cho mình, "Sự thật cũng hiện ra trước mắt ngài Đô, ngài Đô chỉ cần thưởng thức là được."
Ngài Đô quan sát tất cả các bối cảnh của những người chơi Phòng Bí Mật chủ chốt, cảm khái:
"Thế giới tinh thần của Thời Duyệt đã bị đánh tan, tự trầm mình xuống sông, yếu đuối hơn tôi nghĩ đấy."
"Ha ha ha..." Lưu Phong cười nói, "Cũng không phải cô ta yếu đuối, là hệ thống thử nghiệm quá chân thực, có tính hủy diệt quá cao. Hệ thống thử nghiệm không có lối thoát, chỉ cần tiến vào trò chơi thử nghiệm, nhất là khi không có chuẩn bị trước, chưa kịp thiết lập cơ chế đánh thức ngoài thế giới thực, hệ thống thử nghiệm sẽ là một thế giới đóng kín đối với tất cả người chơi."
Ngài Đô: "Không có lối thoát? Nếu người chơi tự sát trong trò chơi thì sao? Giống như Thời Duyệt."
"Ngài Đô lo lắng Thời Duyệt đã phát hiện mình đang ở thế giới hư cấu, vì thế muốn dùng cách tự sát để thoát ra?" Lưu Phong say khướt xua tay, "Hầy, đâu thể được. Nếu chết trong trò chơi thử nghiệm, đại não cũng sẽ nhận định là đã tử vong, người kia sẽ chết thật. Không tin ngài Đô có thể phái người đến nhà Thời Duyệt thử, xem có phải cảnh sát sẽ mang một thi thể ra ngoài hay không."
Ngài Đô nhấp một hớp rượu, mỉm cười.
"Ồ." Lưu Phong hiểu ra, "Vậy là đã phái người đi rồi. Không hổ là ngài Đô, rất cẩn thận."
Ngài Đô nói: "Sếp Lưu đừng nghĩ nhiều, không phải tôi không tin anh. Nếu đã chọn hợp tác với anh, tôi cũng không có bất kì nghi ngờ nào, chỉ là con người tôi vốn luôn nhát gan, không rành về những thứ công nghệ cao thế giới ảo này, xem như người bảo thủ, vẫn cảm thấy phải xác nhận ngoài hiện thực mới có thể yên tâm."
"Tôi hiểu tôi hiểu, tuyệt đối không được có sai sót nào. Ngài Đô xem đi, tôi nghỉ trước đây. Lưu Phong uống quá nhiều, đã buồn ngủ từ lâu, "Ngủ sớm dậy sớm, mai mới có tinh thần."
Ngài Đô chỉ vào phòng trong: "Sếp Lưu cứ tự nhiên."
Lưu Phong thoải mái đi tắm rồi nằm lên giường, trước khi chìm vào giấc ngủ, hắn nghe thấy tiếng động ngoài phòng khách, ngài Đô vẫn tiếp tục theo dõi trò chơi thử nghiệm.
Ngài Đô này có vẻ làm việc đến nơi đến chốn, là một đối tác đáng tin cậy...
Lưu Phong ngâm nga vài giai điệu, ngay sau đó thở ồm ồm thiếp đi.
Ngài Đô lần lượt mở từng thế giới hư cấu từ góc nhìn của mỗi người chơi.
Hứa Ấu Diên sống trong nghèo khó ở ngoại ô phía Tây cả đời, không tìm được việc làm, vẫn luôn dựa vào các công việc tạm thời để kiếm sống.
Trong thời gian hư cấu này, chưa bao giờ có một người nhớ nhung cô suốt hơn mười năm, đến cuối cùng cô cũng không thể gặp Thời Duyệt.
Hứa Ấu Diên cũng từng vào Phòng Bí Mật để tìm kiếm ít cảm hứng công việc, thậm chí biết người sáng lập Phòng Bí Mật là một thiếu nữ thiên tài trẻ tuổi, còn là cô bé đã từng đến nhà mình học thêm. Ôm chút hy vọng, cô gửi hồ sơ đến N-COUNT, mong sẽ tìm được một công việc, đáng tiếc, hồ sơ gửi đi như đá chìm xuống biển, không có bất kì phản hồi nào.
Cô càng ngày càng già, bệnh tật quấn thân, những ngày tháng tồi tệ có vẻ chân thật đến nỗi, cô thậm chí không hề có một dấu hiệu nghi ngờ thế giới này.
Năm 54 tuổi, cô trút hơi thở cuối cùng trong nhà một mình. Nửa tháng sau hàng xóm không chịu nổi mùi hôi báo cảnh sát, khi đó thi thể mới được phát hiện.
Diêm Dung để mất tình yêu Thương Lộc trong tay fan cuồng cực đoan, không gượng dậy nổi, đắm chìm trong những hồi ức của quá khứ. Hệ thống bóp méo hồi ức của cô với Thương Lộc, bóp méo tình cảm gần một năm thành tình cảm sâu đậm mười mấy năm từ thời thơ ấu, khiến Diêm Dung càng suy sụp, òa khóc thất thanh trong buổi biểu diễn trực tiếp cuối năm, trở thành vết nhơ cực lớn trong sự nghiệp. Sự nghiệp diễn xuất sau đó cũng liên tục thất bại, một năm rưỡi sau đã hoàn toàn hết thời, quãng đời còn lại đều sống trong hối tiếc.
Thương Lộc bị tính chiếm hữu khủng khiếp của Diêm Dung khống chế, bất đắc dĩ sa vào con đường cực đoan, gϊếŧ chết Diêm Dung, sau đó tự sát.
A Thấu bị vướng vào cuộc tranh chấp giữa các tổ chức khủng bố sau khi văn phòng nhận được một nhiệm vụ bí ẩn, phải chạy trốn khắp thế giới.
......
Đến khi Lưu Phong đã ngủ được một giấc rồi nghiêng ngả tỉnh lại, ngài Đô vẫn giữ nguyên tư thế từ tối hôm qua, tiếp tục quan sát.
Thời gian trong trò chơi không đồng nhất với thời gian thực, nhìn chung thời gian trong trò chơi nhanh hơn rất nhiều so với ngoài hiện thực. Ngài Đô ngồi trước màn hình cả đêm, cẩn thận quan sát cả cuộc đời của người chơi trong trò chơi thử nghiệm, dường như cả đêm đều không chợp mắt.
"Ngài Đô." Lưu Phong ngồi xuống đối diện hắn, xoa thái dương sưng tấy, "Ngài cũng đừng mệt mỏi quá, phải chú ý nghỉ ngơi. Dù sao thế giới này ngoài đua trí óc đua thủ đoạn, còn phải đua xem ai sống lâu hơn."
Ngài Đô rót cho mình một cốc sữa, nhìn ra ngoài cửa sổ đầy nắng: "Ngoại trừ Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên, có thể thả những người chơi khác ra ngoài, họ chỉ hỗ trợ thử nghiệm kín, để số liệu đáng tin hơn, không cần làm hại mạng sống người ta một cách vô nghĩa. Trước khi cho họ ra ngoài, có cách nào để xóa phần trí nhớ về bản thử nghiệm này không?"
"Không thành vấn đề." Lưu Phong nói, "Bóp méo trí nhớ chính là thế mạnh của hệ thống thử nghiệm này."
Hắn lấy điều khiển từ xa, phát lại cuộc đời của Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên trong cảnh trò chơi.
Thời Duyệt phải chuyển đến cảnh thứ hai mới hoàn toàn tin tưởng, mà Hứa Ấu Diên chỉ một lần đã thôi chống cự, yếu đuối hơn hắn tưởng.
"Ngài Đô, người của ngài đến khu Nam Giang ONE có thu hoạch được gì không?"
Ngài Đô gửi một đoạn phim cho Lưu Phong, Lưu Phong bật điện thoại, đoạn phim ghi lại cảnh ở nhà Thời Duyệt, năm người nằm ngửa trong phòng khách, tất cả vẫn còn nhịp tim, nhưng dù lay thế nào gọi thế nào cũng không tỉnh lại.
"Chỉ cần người chơi tin vào cảnh trong trò chơi, tử vong trong trò chơi cũng chẳng khác nào tử vong thật, hơn nữa còn không thể tìm ra nguyên nhân tử vong." Lưu Phong cười híp mắt thành một đường, "Về sau ngài Đô sẽ làm việc càng thuận lợi hơn."
Trong lúc hai người nói chuyện, điện thoại của ngài Đô vang lên.
"Ừm, hammer?"
Ngài Đô đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, là người đứng đầu đội hacker kia gọi, Lưu Phong ngồi trên sô pha xem đi xem lại đoạn phim, xem từ đầu đến cuối, sau đó tua lại xem tiếp.
Kỳ lạ, có phải thiếu một người?
Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt, Diêm Dung, bạn gái Diêm Dung, và cô gái trẻ mở văn phòng thám tử.
Còn ai không ở đó?
Lưu Phong: "Ngài Đô."
Đúng lúc ngài Đô cũng quay lại nhìn hắn: "Có một con chuột lén trốn đi."
"Họ Cụ trốn rồi." Lưu Phong tặc lưỡi một tiếng, "Cô ta là hacker nổi tiếng, ai còn sống cũng không thể là cô ta."
Ngài Đô chuyển cuộc nói chuyện với hammer thành chiếu video, phát lên cao.
Một bóng đen xuất hiện trên cao, hammer đội mũ, giọng nói vẫn trung tính không thể nhận rõ giới tính:
"Tôi đã khóa vị trí đại khái của Cụ Tiểu Chu, nhưng cô ta rất tinh ranh, cố ý để lại tọa độ ảo để gây lẫn lộn..."
"Tôi không muốn