"Đây không phải chị."
"Là chị."
"Không phải, chị chỉ vô ý chợp mắt thôi, không biết gì hết."
Thời Duyệt dở khóc dở cười: "Chị gọi đây là chợp mắt? Tiếng ngáy to đến nỗi kinh động Thiên đình rồi được không? Không tin xem em quay màn hình lại này?"
Một chưởng che miệng Thời Duyệt, Hứa Ấu Diên dùng ánh mắt gϊếŧ người nói: "Em câm miệng đi. Là bữa sáng không ngon hay không cần đi làm?"
Thời Duyệt cọ cọ trong lòng bàn tay chị, Hứa Ấu Diên lập tức thu tay về.
Thời Duyệt híp mắt cười: "Sao chị biết em đang ăn sáng?"
"Nhìn cái miệng em nhai, ăn gì ngon thế, làm chị cũng đói."
Từ khi tinh thể của trò chơi kết nối với các tế bào thần kinh, tất cả các cảnh trong trò chơi đều được mở ra trong não, người chơi chỉ cần nhắm mắt là có thể tiến vào, thỏa thích vui chơi trong thế giới tinh thần.
Theo lý thuyết, sau khi tiến vào trò chơi, người chơi đang làm gì ngoài hiện thực cũng sẽ không ảnh hưởng đến động tác trong trò chơi. Tuy nhiên, chính tiềm thức của người chơi điều khiển động tác của nhân vật, cần thời gian thích ứng nhất định mới có thể tách rời động tác của cơ thể thực và cơ thể tinh thần.
Việc này cũng không khó, bình thường người chơi chỉ cần luyện tập hai, ba lần là làm được.
Một khi tinh thần hoàn toàn thả lỏng, biểu cảm và động tác ngoài hiện thực vẫn sẽ được đưa vào trong trò chơi, ngược lại, bối cảnh trong trò chơi cũng làm người chơi có cử chỉ ngoài hiện thực.
Lúc này Thời Duyệt đang nằm trong xe, khoảng cách đến công ty vẫn còn 10 kilômét, với tình hình tắc nghẽn hiện tại, nhanh nhất cũng cần nửa tiếng nữa mới đến nơi. Cô đã ăn hết một nửa bữa sáng mua để ăn trong lúc xem cuộc vui, rất ngon. May mà không mua đồ uống, nếu không một màn cười muốn rơi đầu kia sẽ làm cô phun nước khắp nơi.
"Bánh rán." Nếu Hứa Ấu Diên hỏi, Thời Duyệt liền thoải mái nói cho chị, "Bánh rán thêm nhân thêm trứng. Ngoài giòn trong mềm ăn rất ngon."
Hứa Ấu Diên "...em phải trả thù xã hội thế này à?"
"Không phải chị vẫn chưa ăn sáng đấy chứ."
"Không phải chị đây vội online để tranh thủ được thả sớm à!"
"Chị vẫn bướng ghê, vì sao lại bị bắt vào đấy? Còn không phải vì chị quậy phá game gϊếŧ người bừa bãi hả? Người bị hại còn đang ở ngay trước mặt, vậy mà không hối hận chút nào ư?"
Hứa Ấu Diên: "Rốt cuộc là vì bị ai chọc tức, oắt con em có hiểu gì không?"
"Em đã nói mấy người làm game như chị suy nghĩ đơn giản thật mà, vậy có gì mà phải tức. Em chọc chị tức, chị cũng có thể chọc em tức lại, cần gì chém chém gϊếŧ gϊếŧ."
Hứa Ấu Diên hết muốn nói.
Cãi nhau với trẻ con, chỉ số thông minh cũng bị giảm xuống.
Thời Duyệt lấy điện thoại, tìm được cửa hàng bán đồ ăn sáng nổi tiếng ngon nhất thành phố mình sưu tầm được đã lâu, đặt một phần bánh rán siêu sang chảnh cho Hứa Ấu Diên. Suy nghĩ một chút, cô lại vào một tiệm khác mình thường xuyên mua, đặt một món quà bí mật.
"Chị ở nhà đúng không? Lát nữa nhớ mở cửa."
"...Không phải em định đến nhà chị đấy chứ? Em có biết số nhà cụ thể của chị không?" Khỏi nói, nhất định là Thời Dã phản bội cách mạng.
"Thật ra em rất muốn đến, nhưng sáng nay có một cuộc họp không bỏ được..."
Hứa Ấu Diên lập tức nói: "Thật sự không cần em đến đâu, đừng khách sáo, đi làm ngoan đi. Đúng rồi. Bình thường mấy giờ em tan làm? Tối nay chơi một ván được không?"
"Hôm nay em đến công ty sớm, tranh thủ được về sớm chút. Tối khoảng tám giờ nha, đến lúc đó em nhắn Wechat cho chị." Thời Duyệt nói.
"Lần trước chúng ta đã qua bối cảnh đầu tiên của chủ đề mạo hiểm rồi đúng không, không bằng rèn sắt khi còn nóng vào bối cảnh thứ hai. Lần trước vượt qua suôn sẻ, không còn bao nhiêu sức để chơi đã qua ải rồi, vậy vào giai đoạn thi đấu của chủ đề mạo hiểm liền một mạch luôn đi, chủ đề kinh dị và chủ đề tình yêu cũng có thêm thời gian. Dù sao hai chủ đề kia vẫn chưa bắt đầu, độ khó cũng cao hơn."
Thời Duyệt vốn rất muốn nhây nhây mở rộng đề tài "không còn bao nhiêu sức để chơi".
Trong chủ đề mạo hiểm với độ khó trên 5 trước đó, hai cô gặm nhau liền qua ải, Hứa Ấu Diên còn không mặc bất cứ vẻ ngoài có buff gì, nếu thật sự tập trung chơi như đã nói, vậy tiến vào giai đoạn thi đấu sẽ không thành vấn đề.
Đây là điểm xấu hổ thật vất vả mới mở ra được của Hứa Ấu Diên, cũng là lần thân mật khó có được của hai cô, Thời Duyệt hận không thể gặm đi gặm lại.
Thế nhưng tôi hôm qua mới chọc Hứa Ấu Diên giận đến phồng người, giận đến nỗi biến thành nhị sư huynh, Thời Duyệt định tạm nghe lời một thời gian, để Hứa Ấu Diên chậm lại một chút.
Hứa Ấu Diên tựa như không nghe thấy ý đồ thầm kín trong lời em nói, hỏi: "Chủ đề kinh dị và chủ đề tình yêu có khó hơn mạo hiểm không?"
"Có. Chủ đề kinh dị, nghe tên đã thấy khó. Hình thức bối cảnh của chủ đề tình yêu cũng không khác gì hai chủ đề kia, kiểm tra độ ăn ý của cặp đôi." Thời Duyệt nói, "Mặc dù đã qua giai đoạn thứ nhất của chủ đề mạo hiểm, nhưng từ giai đoạn thứ hai sẽ bắt đầu càng lúc càng khó hơn, có can đảm và sức mạnh chưa chắc đã thành công."
"Em nói vậy chị càng muốn chơi, Phòng Bí Mật hoàn toàn là một trò chơi hologram, ở khía cạnh nào đó có thể so sánh cùng Tái Tạo Vũ Trụ rồi."
Vừa nhắc đến game, Hứa Ấu Diên đã rất hào hứng, từ thời đi học cô đã vơ vét gần như tất cả game trên thị trường về chơi mấy lần. Từ Nintendo, Tiểu bá vương của thế kỷ trước, đến tất cả các trò chơi trên PC, PS4, điện thoại của thời mình...chỉ cần nói đến game, không ai có thể vừa am hiểu vừa đam mê hơn cô.
Thời Duyệt nói: "Em cũng chỉ muốn thử khi nghe về cuộc thi của Phòng Bí Mật thôi, so với Tái Tạo Vũ Trụ vẫn non nớt và đơn giản hơn."
"Em khiêm tốn thay Phòng Bí Mật làm gì." Hứa Ấu Diên nói, "Đúng rồi, bảo lãnh chị khỏi trại tạm giam hết bao nhiêu tiền? Chị chuyển cho em."
"Đừng khách sáo thế, chỉ là ít tiền mà thôi."
"Không được. Em vừa mới đi làm, đi sớm về tối để vất vả kiếm tiền, còn nạp game mạnh tay như thế, đừng nói nhỡ không đủ cho sinh hoạt, nếu có việc gấp thì phải làm sao bây giờ."
Thời Duyệt: "Sao chị nói giống y hệt chị em thế."
"Đương nhiên, chị cũng giống chị của em. Còn năm mươi nghìn tiền đặt cọc kia, chị..."
"Đừng nhắc đến nữa, đã nói cho chị thì là của chị, ban đầu cũng là em khăng khăng kéo chị vào đây mở khóa thành tựu để đạt được mục đích của em. Đã nói sau khi thành công sẽ trả năm mươi nghìn còn lại, chờ đến khi giải khóa được tất cả các nhiệm vụ, em sẽ gửi cho chị." Thời Duyệt lại nói tiếp trước khi Hứa Ấu Diên kịp lên tiếng: "Chuyện này không liên quan đến việc sau đó chị có đến Caps giao dịch hay không, ngay từ đầu đã là đề nghị của em, em không có thói quen đổi ý. Hơn nữa em nghe chị em nói, thời gian trước bố chị ngã bệnh, chị phải về nhà một chuyến? Bác vẫn khỏe chứ?"
Thời Duyệt hoàn toàn không che giấu chuyện Thời Dã là gián điệp, Hứa Ấu Diên nói: "Không có gì nghiêm trọng, ngã một cái thôi."
"Không có gì nghiêm trọng thì tốt. Chúng ta là giao dịch công bằng, đừng cảm thấy chị lợi dụng em vì em nhỏ hơn chị. Em đi làm, tiền kiếm được, em muốn tiêu vào những gì em thích. Hơn nữa Hứa Ấu Diên, đừng coi thường Phòng Bí Mật, bối cảnh tiếp theo khó hơn giai đoạn thứ nhất rất nhiều. Khoản tiền kia là do chính chị dùng khả năng của mình kiếm về, không cần phải rối rắm."
Ma cà rồng có vẻ hơi tức giận, con ngươi từ từ chuyển thành màu đỏ, cái đuôi vẫn luôn lắc lư ra trái tim cũng biến thành từng ngọn lửa.
Hứa Ấu Diên nhìn em, cười.
"Cười cái gì."
"Lần đầu tiên cảm thấy nhóc con em cũng có thời điểm nghiêm chỉnh."
Ma cà rồng nghiêm túc: "Em vẫn luôn rất nghiêm chỉnh."
"Được rồi, đi làm ngoan đi, buổi tối liên lạc sau."
Hứa Ấu Diên offline, A Song đến xin ăn, bản thân Hứa Ấu Diên cũng đói đến nỗi bụng kêu ùng ục, phần lưng dưới vẫn đau, cô khó khăn đứng dậy đổ thức ăn vào cái bát vàng cho A Song, rồi đến tủ lạnh lấy một cây cải thảo.
Những ngày không có tiền, Hứa Ấu Diên đã nghĩ ra cách để cuộc sống nghèo khó trở nên thú vị hơn.
Thịt thì đắt, cải thảo thì rẻ, nhưng cải thảo luộc suông lại quá khó ăn. Lúc này lựa chọn nguyên liệu để làm một nồi lẩu ngon là rất quan trọng.
Dù là nước dùng hải sản, nấm hay cà chua, tất cả đều có thể tăng thêm hương vị của cải thảo, lại thêm rau xanh và đậu phụ, vậy là có cảm giác như đang ăn một bữa tiệc thịnh soạn.
Cần phải lưu ý, trừ khi là người thích ăn cay, thì tuyệt đối đừng dùng nước cay để nấu rau, chỉ cần ăn nhầm một miếng có hạt tiêu cũng đủ để suy sụp.
Hứa Ấu Diên rửa một rổ cải thảo, trải tấm vải điện, đặt nồi lên trên, đổ ùm ụp thức ăn vào, vừa ăn vừa rơi nước mắt xuống nồi.
Dù lừa mình dối người thế nào, cô vẫn rất nhớ hương vị của dầu và thịt...
Ăn một miếng cải thảo, tưởng tượng thành dạ dày bò; ăn một miếng rau xanh, tưởng tượng thành ruột vịt; một miếng nấm sò, tưởng tượng là bò wagyu...
Cuộc sống khó khăn, tất cả đều nhờ vào trí tưởng tượng.
Hứa Ấu Diên ăn rồi lại ăn, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, động tác ngừng lại, đôi đũa dừng giữa khoảng không một lúc lâu.
Cô đột nhiên ném đũa, ngồi vào trước máy tính, điên cuồng viết kế hoạch cho một trò chơi mỹ thực*.
*Mỹ thực: đồ ăn ngon.
Tình yêu rất cần thiết, nhưng đồ ăn ngon càng cần thiết hơn.
Một bữa ăn thịnh soạn có thể làm người ta hạnh phúc, làm người ta phấn khởi.
Với tình hình kinh tế khó khăn như hiện nay, trò chơi này nhất định có thể đồng hành cùng rất nhiều người thoát khỏi vũng lầy của cuộc đời.
Hứa Ấu Diên cặm cụi viết, đồ ăn bị ngâm đến nát cũng không dừng lại, sau đó nhận giao hàng hai lần cũng chưa kịp nhìn bên trong là gì, chỉ hận không thể gửi kế hoạch cho Thương Lộc ngay lập tức, để chị đọc xong lập tức đưa tiền, đá mông ê-kíp dự án nhanh chóng phát triển.
Đã lâu không viết lách say sưa như vậy, hơn hai tiếng sau, Hứa Ấu Diên viết xong những nội dung trung tâm, gần như là kỷ lục nhanh nhất của cô từ trước đến nay.
Không biết Thương Lộc có đang bận hay không, không tiện gọi video cùng chị, đành gửi vào e-mail cho chị.
Người bận rộn như tổng giám đốc Lộc có thể cho cô thở một hơi vào ngày mai cũng đã không tệ.
Trong lúc Hứa Áu Diên mò được hai miếng rau bị ngâm đến nát trong nồi đưa vào miệng, có tin nhắn Wechat mới, là Thương Lộc.
"Nhanh vậy?"
Hứa Ấu Diên mở tin nhắn thoại, Thương Lộc nói: "Em yêu, em biết không? Trước kia chị cảm thấy em vẫn chưa tiếp đất, trong đầu luôn là vũ trụ đầy sao bao la kia, căn bản không nghĩ đến cuộc sống của những người nhỏ bé bọn chị, không ngờ em lại nghĩ đến việc làm một trò chơi mỹ thực. Chị thấy rất khả quan, chờ chị có thời gian xem kỹ rồi chúng ta hẹn nhau nói chuyện."
Rồi một tin nhắn khác: "Ngày mai sẽ gửi tiền lương tháng trước vào tài khoản cho em, đừng chê ít. Chị rất thích bản kế hoạch này, lần trước nói phải thay đổi người đứng đầu dự án cho trò chơi tình yêu vốn là muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ em, không ngờ lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ ra dự án khác. Ấu Diên, chị vẫn muốn em làm trò chơi tình yêu, em chắc chắn sẽ làm được, chị tin em. Đúng rồi, đã chọn được trợ lý cho em, lát nữa sẽ bảo bạn ấy thêm Wechat của em, hai người liên hệ thời gian cụ thể, ngày mai chị bảo bạn ấy qua."
Thì ra chị Lộc không hề từ bỏ cô, vẫn cho cô cơ hội, cho cô thời gian và không gian để suy nghĩ.
Có thể được tin tưởng và ủng hộ như vậy, Hứa Ấu Diên chỉ có thể làm trò chơi tuyệt hơn để báo đáp chị Lộc.
Thế nhưng, hy vọng bạn trợ lý được cử đến kia là người nói ít làm nhiều, có thể giúp cô giải quyết chút chuyện vặt thường ngày, ví dụ như lọc tiêu trong nước dùng cay, đi chợ vào chín rưỡi tối để mua thịt rẻ nhất và ngon nhất...
Ăn hết đồ ăn trong nồi lẩu mới nhớ ra còn hai món đồ được giao chưa mở!
Không phải là Thời Duyệt đưa tới thật chứ!
Hứa Ấu Diên mở hai phần giao hàng, hộp nhỏ là một phần bánh rán kèm sữa đậu nành, nhân bánh có xúc xích nướng, được phủ lên bởi màu vàng của trứng. Nhìn đường vân trên bánh liền biết khi nó mới ra chảo chắc chắn rất giòn rất ngon, đáng tiếc lúc này đã mềm nhũn.
Thời Duyệt thật sự gọi đồ ăn cho cô, Hứa Ấu Diên ăn một miếng bánh, dù đã mềm nhưng vẫn rất thơm.
Vậy hộp phía dưới là gì? Cũng là Thời Duyệt gọi?
Hứa Ấu Diên vừa ăn chiếc bánh đầy nhân, vừa mở chiếc hộp lớn hơn ở dưới.
Là thịt bò.
Hứa Ấu Diên ngạc nhiên.
Vân mỡ đồng đều và đẹp mắt vô cùng,